← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Bên trong ngôi nhàđúng như tôi dự đoán. Một nơi rất buồn. Những con thú khổ sở, buồn chán ở trong những cái lồng rộng bằng một phần mười kích cỡ mà đáng lẽ chúng phải được hưởng. Ánh sáng mờ mờ trong nhà bị những bức tường treo rèm đen nuốt chửng.

Một con cáo ghẻ lở bồn chồn đi tới đi lui. Một cặp linh miêu ngủ, nằm co quắp trong một cái lồng nhỏ xíu chỉ đủ rộng cho một con mèo nhà. Có một con chim lợn già nua, một con hươu mới lớn, một cặp cừu. Có một con ngựa nhỏ Shetland ở trong một vòng quay, yên đã được buộc trên lưng, những vết lở loét do cái yên chà vào lưng nhìn rõ mồn một. Một tấm bảng đặt ở đó ghi:“Cưỡi một vòng, 2 đồng 50 xu”.

Một con gấucáicon màu đen, nhỏ,ở bên trong một cái lồng thấp tè, đến nỗi nó không thể đứng thẳng được người lên nữa.

Rachelnghiêng ngườithì thầm vào tai tôi.“Mình định nói với bồ là hổng nên kể cho Cassie về nơi này, nhưng bồ biết sao hông? Cứ kể cho nhỏ nghe đi. Nhỏ sẽ kéo Jake theo cùng phá tanh banh nơi này. Chuyện gì sẽ xảy ra với mọi người ở đây ư? Ý mình là mình hổng phải là cô nàng yêu-cây-cối-không-ăn-thịt-ủng-hộ-quyền-thú-vật, nhưng coi nè, ở đây thì tệ quá. Quá tệ. Họ muốn đối xử với gấu như thế kia sao. Để mình quay lại đây giới thiệu cho những thứ rác rưởi này biết thế nào là một con gấu thực thụ. Hãy xem nếu thằng cha Frank kia có nhốt được con gấu mình vào trong một cái lồng nhỏ xíu không, có mà mình sẽ nhốt chả vào trỏng thì có.”

Tôi mỉm cười bằng chính cặp môi người của mình. Tôi biết, Rachel không hề phóng đại đâu. Nếu Jake không ngăn nhỏ lại, cha“Frank” của Vườn thú Frank thể nào cũng được một con gấu xám bự bành ki cao chừng hơn hai mét, ục ịch, cực kỳ khó chịu tới viếng thăm cho mà coi.

Lúc đó, tụi tôi đi vòng qua một góc tối, chui vào trong một căn phòng nhỏ bên cạnh. Aria đứng đó cùng với một người đàn ông. Tôi nhanh chóng quay lưng lại phía họ. Nhưng không nhanh đến độ mà không kịp nhìn thấy trong căn phòng nhỏ đó có chứa cái thứ gì.

Ở đó, trong một cái lồng cao với hai cái đèn pha rọi từ hai bên vào, làmột thằng nhóc Hork-Bajir.

Nó cao chưa tới 1 mét, trên thực tế đó là chiều cao của một đứa trẻ mới sinh theo chuẩn của người Hork-Bajir. Những lưỡi dao trên người nó cực nhọn, giống như răng của một đứa trẻ loài người vậy, nhưng nhỏ và hổng cứng hay nguy hiểm như lưỡi dao của một người Hork-Bajir trưởng thành.

Đuôi của nó mới nhú, mập và ngắn cũn. Những lưỡi dao trước đầu nó mới chỉ là khối u lên mà thôi. Hai cánh tay đầy vuốt của nó bị trói quanh những thanh giòng của cái lồng. Nó đang nhìn chăm chăm Aria bằng ánh mắt thảm hại, cầu khẩn.

“Oa…” Rachel kêu nho nhỏ.

“Ừa.”

Tụi tôi lùi lại khuấtkhỏi tầm mắt của Aria và người đàn ông đó.

“Nè, thưa tiểu thư. Tôi không định chặt chém gì ở đây đâu. Nhưng nếu cô muốn chụp hình thì phải trả thêm tiền đó nha.”

“Nhưng, thưa ngài Halowell…”

“Cứ gọi tôi là Frank cũng được.”

“Vâng, thưa ông Frank, tôi là mộtnhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chuyên chụp hìnhđời sống thiên nhiên.Tôi sẽ vui lòng gửi cho ngài vài tấm hình thay vì phải trả tiền.”

Người đàn ông chế giễu.“Nếu tôi mà cần một tấm hình của sinh vật kỳ dị này á, tôi sẽ chụp bằng máy Polaroid[8]. Úi chà chà.Cái con quái vật nhỏ này sẽ đem lại cho tôimột khoản tiền mặt kha khá đây. Tôi đã liên hệ với một toà soạn báo. Họ đang cử người tới đây rồi. Nghe tôi tả, gã ấy bảo đây là một sinh vật kỳ dị đáng đồng tiền bát gạo, gã sẽ trả cho tôi hàng ngàn đó.”

Aria ngập ngừng.“Và gãđó sẽ… phổ biến… những tấm hình chụp này rộng rãi ư? Công bố trên báo chí ư?”

Người đàn ông nhìn chị Aria như thể chị ấy kỳ quặc lắm.”Nào, thế gã còn có thể làm được gì khác nữa cơ chứ? Cái cô này hỏi đến là lạ.”

Aria gật gù như đang suy nghĩ gì đó lung lắm, rồi nhìn sang chú nhóc Hork-Bajir và tự nói một mình.“À, dĩ nhiên rồi.”Chị ấy nhìn lại thằng nhóc Hork-Bajir một lần nữa và nhắc lại.“À, dĩ nhiên rồi.”

“Thếcho tôi hỏi cô một câu nha,thưa tiểu thư,từ khi cô chọn nghề nhiếp ảnh cho tới bây giờ, cô đã thấy vật nào như vậy chưa? Nó là cái giống gì vậy?”

“Ông cũng không biết sao?”

Franklắcđầu.“Một thằng cha lái xe đến đây mang theo con quái này ngọ ngoạy ở thùng sau xe tải mui trần của hắn. Hắn nói hắn thấy vật này đang lang thang bên cạnh đường cao tốc. Hắn hỏi tôi trả cho hắn được bao nhiêu. Tôi cho hắn 50 đồng đấy.”

“Lời quá rồi đó ông chủ”, Aria nói “Tôi tin giá trị của nó còn lớn hơn số đó nhiều.”

“Thế nó là cái giống gì mới được cơ chứ, tôi rất muốn biết đấy.”

Aria nhún vai.“Tôi cũng không biết.Tôi chưa từng thấy bất cứ một sinh vật nào giống như thế này cả. Nhưng, ông biết không, ông không nên gọi nó là‘Sinh vật Kỳ dị’”

“Khôngđúng về mặt chính trị hử?” Frank nói rađiều hiểu biết.

“Không phải điều đó,” Aria nói. “Nó chỉ là cái thứ chả giống thứ gì mà tôi đã từng nhìn thấy, cũng chả giống loài thú nào mà tôi từng biết đến nữa.” Chị ấy mỉm cười.“Ông cứ  giới thiệu nó như là một người ngoài vũ trụ thì chẳng ai có thể  bàn cãi gì được cả.”

“Người vũ trụ,hử?” Frank gật gù, có vẻ khoái trá“Ờ, ý này hay nha. Có khốikẻđiên điên khùng khùng tin vào ba cái đĩa bay, người vũ trụ tầm bậy tầm bạ.”

“Phải đó. Và trong khi ông thay đổi biển quảng cáo, có lẽ ông cũng nên thể hiện một chút tính nhân đạo đối với mấy con thú này đi. Chúng cần những cái lồng lớn hơn, nhiều ánh sáng hơn, nhiều không khí thoáng đãng hơn. Ấy là mức tối thiểu đấy nhé.”

“Tôi sẽlưu tâmđến chuyện này,” Frank nói với cái vẻ xạo nhất trên đời, mà bạn chỉ cần nhìn là biết lão ta sẽ không bao giờ bỏ tiền làm thêm một thứ gì khác hết.

Aria quay người và bước đi, lướt qua chỗ Rachel và tôi đứng. Tôi quay đầu đi hướng khác để cho chị ấy không thể nhận ra tôi trong lần gặp mặt sau này.

Tụi tôi bám theo Aria ở một khoảng cách an toàn, cố ra vẻ là đang ngắm nghía mấy con thú bị nhốt trong chuồng. Aria bước ra ngoài bầu trời sáng sủa và nhìn quanh như đang chờ đợi một thứ gì đó.

Chút xíu sau, một chiếc Limousine màu đen trờ tới chỗ bãi đậu xe bẩn thỉu phía trước nhà, bụi đường phất lên từ 4 bánh của nó.

Chiếc xe ngừng lại, cửa trước mở ra và một tài xế nhảy xuống mở cửa sau cho Aria. Tôi đứng nhìn theo kín đáo bằng cặp mắt yếu ớt của loài người.Trong giây phút của xe còn đương mở, tôi có thể nhìn thấy chị ấy thiệt là rõ ràng bằng thị lực của mắt người.

Aria đưa mắt nhìn về phía tụi tôi, nhưng không thể nhìn thấy tụi tôi vì chị ấy ở ngoài sáng, còn tụi tôi thì lại đứng trong bóng tối.

Aria ngó chăm chú bảng hiệu của Vườn thú Frank, thoáng mỉm cười. Tất cả chỉ có thế, không gì hơn.

“Chị là ai hả Aria?” tôi thì thầm.

Người tài xế đóng cửa và rời bánh.