← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Cuộc bàn cãi chiều hôm đó trong nhóm Animorphs tụi tôi ở kho thóc nhà Cassie cũng căng lắm. Mọi người đều có những ý kiến khác nhau về vụ thằng nhóc Hork-Bajir đó.

“Tụi mình xông vào trong đó vàgiải cứu cho thằng nhóc đó thôi,” Jake nói.

“Đó có thể là một cái bẫy để dụ tụi mình không chừng,” Marco nói, vẻ đoan chắc.“Cái bà Ariađó có thể là một tên Cho-Mượn-Xác. Mọi thứ có thể là đang giăng ra, chỉ chờ tụi mình lọt vô mà thôi”.

Tôi định cho ý kiến về chuyện nếu là một tên Cho-Mượn-Xác thì việc gì phải quan tâm đếnđiều kiện sốngcủanhững con thú tại cái vườn thú ghê tởm ấy cơ chứ.Nhưng rốt cuộc tôi ngưng lại.Tôi cho là tôi bắt đầu nói càng ngày càng ít dần. Đôi khi tất cả những giao tiếp bằng lời giữa con người với con người dường như là không cần thiết nữa, hành động mới là chính.

Jake gật đầu.“Dĩ nhiên tụi mình phải hành động theo hướng dự kiến đó là một cái bẫy luôn. Chúng ta sẽ chia làm 2 nhóm. Nhóm A đi vào, còn nhóm B chờ tiếp ứng.”

Marco cười điệu với Rachel.“Nó cứ làm như mình là Tướng George Smith í.[9]”

Jake cười và đấm vào vai của Marco.

Thế rồi, tiếp theo đó diễn ra một trong những phần đời kỳ lạ của các thành viên hội Animorphs:Jake, Rachel, Cassie và Marco cùng ngồi xuống trên đống cỏ khô trong nhà kho của Cassie, mở ba lô, lôi sách vở ra.

Bài tập về nhà. Tôi nghĩ rằng khi ta là một con người hoàn chỉnh, lại là một đứa con nít nữa chứ, thì chẳng thể trốn tránh được bài tập về nhà.

Đó là một trong những cảnh trái nghịch nhất trong đời một Animorph: Họ đang làm những chuyện kinh khủng nhất để cứu Trái Đất này nhưng cũng hãi hùng khi nghĩ đến điểm số cuối tháng khi trình cho bố mẹ mình.

Ax thì rảnh rang và ngồi liếc vào cuốn sách giáo khoa của từng người. Khi nhìn qua vai Cassie, Ax liếc qua trang bài tập về trọng lượng, chợt anh chàng thì thầm.“Ủa, gì kì vậy, mấy bài tập này không có định nghĩa chính xác về trọng lượng chút nào”.

Tôi vẫn đậu trên xà ngang làm nhiệm vụ quan sát cho cả nhóm, vừa liếc vào bài tập của Jake.Thỉnh thoảngtôi cũng bay racông viên haybãi biển nơimà mọi người hay ra đó đọc sách báo ngoài trời. Tôi kiếm và bắt lấy một luồng gió  nhẹ đều đặn, nổi lềnh phềnh ở độ cao mười lăm hay mười tám mét gì đó và ghé mắt đọc ké những trang sách báo để mở.Nhờ vậy mà tôi cũng còn một chút“liên lạc” với thế giới văn chương loài người qua các trang sách của John Grisham, Stephen Kingvà Nora Robert. Có điều, tôi không đọc được hết cả cuốn, nhưng cũng được vài trang, hoặc may mắn hơn thì được trọn cả một chương sách.

Giờ thì tôi đang đọc sách qua vai Jake. Và khi đọc chán rồi, tôi lại vỗ cánh bay qua ngó trộm sách của Rachel.

Rồi, cuối cùng, đã tới giờ lên đường.

…> Ax nói, có vẻ khó chịu vì quan điểm trong sách giáo khoa không giống với những gì màảnhđã biết.

Cassie cườivà đặt một tay lên cánh tayAx“Nè, Ax à,khó mà kiếm được bất cứ ai quanh đây có cùng trình độ với bồ để mà tranh luận mấy chuyện này lắm.”

Ax có vẻ bối rối“Ờ…thì, tôi chỉ thấy nó không chính xác…”

“Thôi nào, mọi người đã“dàn xếp ổn thoả” với ba mẹ ở nhà chưa?” Jake hỏi.

“Ai nấy đều hoàn hảo trong việc nói… dối hết rồi. Giờ thì người nào cũng đã nói với bố mẹ mình là đang ở nhà của ai đó trong nhóm mình.Như thường lệ.” Cassie nói,lắc lắc đầu vẻ ân hận.

“Chuyện này mình sợ sẽ mất thời gian nhiều đó nha,” Rachel nhắc.

Mọi người cùng biến hình thành chim và bay về hướng Vườn thú Frank.Bảng quảng cáo đã thay đổi. Giờ nó rao rằng Vườn thú hiện đang sở hữu một người vũ trụ thực sự lần đầu tiên xuất hiện ở Trái Đất. Nội dungquảng cáo này có vẻ có hiệu quả. Bãi đậu xe kín đặc xe của khách tới coi.

Tôi ở nhóm A, đi cùng với Rachel.Hai đứa tụi tôi đã quá quen thuộc với chốn này rồi. Cùng nhóm với tụi tôi còn có cả Jake nữa. Cassie, Ax và Marco ở nhóm tiếp viện, sẵn sàng xông vào khi có biến cố.

Tụi tôi đáp xuống, hoàn hình ở kế bên cái hồ nhỏ của mấy con cá sấu. Trời tốinhưng chưa tối hẳn.Một vài tia sáng còn sót lại của ánh mặt trời đang lặn phía chân trời vẫn còn le lói ở đằng tây.Mặt trăng chưaló dạng,nhưng trời thì đầy sao.

Jake và Rachel hoàn hình. Tôi chờ. Tôi tính biến hình thành một dạng sinh vật mà tôi mới sử dụng có một lần: người Hork-Bajir.

Thông thường, chả bao giờ tôi dùng lốt hình biến Hork-Bajir. Hork-Bajir là một loài nhạy cảm. Tụi tôi có quy định rằng không biến hình thành người hay bất cứ một loài nào khác tự do và nhạy cảm. Rút cục, tụi tôi đâu phải là bọn Yeerk. Tụi tôi không thể cứ đi vòng vòng thu nạp và sử dụng ADN của những con người tự do một cách vô tội vạ cho được.

Nhưng đây là một trường hợp đặc biệt. Tụi tôi cần Bek, một thằng nhóc Hork-Bajir, tự nguyện đi theo tụi tôi. Và tôi cho rằng mẫuADN mà tôi lấy của Ket Halpak sẽ có tác dụng, giúp nó nhanh chóng nhận ra người quen và sẵn lòng nghe lời.

“Xong rồi đó,” Jake thầm thì.“Nhắc lại lần nữa nha.Mình vẫn giữ hình người và sẽ chạy đến chỗ cầu dao chính để ngắt điện.Như vậy tụi mình sẽ tận dụng được bóng tối. Rachel biến hình và ngay khi có sức mạnh, nhỏ sẽ đi vào và phá tung bức tường mặt sau. Tobias, bồ đợi ở đây trong bóng tối cho tới khi Rachel hô“Tới!” nha. Rồi bồ nhào vô trong, túm lấy thằng nhóc rồi chạy trở ra. Từ đó về sau, Cassie đã sẵn sàng chăm sóc nó rồi. Tụi mình mang thằng nhóc chạy tới con đường phía sau cách chừng 400 mét hướng về phía cánh đồng bắp, hai bồ rõ cả chưa?”

Rachel nháy mắt với tôi.“Nè, Marco nóiđúng đó. Ảnh có vẻ giống tướng Patton quá đi mất.”

“Ui trời, im đi,” Jake nói bằng cái giọng-tốt-bụng-bẩm-sinh-của-mình.

Nói xong, Jake bước ra, thận trọng quan sát rồi len ra ngoài hàng rào của hồ cá sấu.

“Ủa quên, anh Jake nói mình phá một tường hay nhiều tường ta?” Rachel hỏi, với bộ mặt ngây thơ giả tạo thấy rõ.

tôi nói, giọng nghiêm khắc.…>

Rachel cười theo đúng cái kiểu cười điên dại, kiểu cười sẵn-sàng-cho-một-trận chiến của nhỏ.“Ừ há, rất có thể mình rối trí thật.”

Rachel bắt đầu biến hình thành voi.Lúc trước, tôi có nói rằng quan sát Rachel biến hình thành đại bàng thiệt là tuyệt, nhớ không nào? Nhưng lúc này, quan sát nhỏ biến thành voi thì chả tuyệt gì cả. Hổng có chút xíu nào gọi là hấp dẫn hết.

Một là, cái cách mà nhỏ phình ra ấy. Những tảng thịt đột nhiên phồng ra từ đùi, từ bụng, và cả từ đầu của nhỏ. Thật chẳng thích thú gì khi chứng kiến một tảng thịt với kích thước của một cái tủ lại phình ra từ đầu của một ai đó.

Nhỏ cứ hết nở ra rồi phồng lên, rồi lại vặn vẹo biến nhỏ từ một cô bé có kích thước bình thường trở thành một con quái vật kì dị bự kếch xù. Đôi chân nhỏ biến đổi thành hai cái cột trụ bành ki. Và đôi tay cũng thế. Bàn chân voi của nhỏ lún xuống nền đất ẩm.

Nhỏ vẫn cứ toe toét cười với tôi trong khi hàm răng có vẻ như đang nhú ra, chồi lên và mọc thẳng như đâm vào mặt tôi. Phần nhọn của chúng cong lên: một cặp ngà. Cái mũi của nhỏ bắt đầu thõng xuống như thể đang chạy, rồi nó cứ như chảy nhão ra, và bắt đầu trở nên dày cui, sậm màu hơn và dài ra. Và dĩ nhiên là đôi tai với kích thước của một cái mền lớn cũng đã hình thành. Bộ phận-người biến đổi cuối cùng của Rachel là mái tóc của nhỏ. Trong vài giây, nhỏ trông y như một con voi đội bộ tóc vàng giả.

Cùng lúc đó, tôi cũng đã bắt đầu biến hình.

Biến hình thành bất cứ con gì thì cũng đều lạ lùng cả. Ý tôi là, cho dù bạn có biến thành con gì đi nữa thì đó cũng là một cơn ác mộng. Cứ thử hình dung đến việc quan sát da thịt của bạn bị méo mó, tan chảy và teo đi, quéo lại hay phình ra xem; hay thử hình dung đến việc bạn nghe thấy nội tạng của chính bạn loãng ra và sôi ùng ục. Hay thử nghĩ xem bạn có những bộ phận cơ thể mà bạn chưa từng có bao giờ và một bộ não không biết sử dụng chúng như thế nào.

Hoá thú luôn là một màn trình diễn kì dị. Nhưng nó có phẩm chất đặc biệt là có thể  hoá thành những con vật không sống trên mặt đất. Theo như Ax nói, ADN là một thứ rất phổ biến trong thiên hà. Cặp chuỗi nguyên tử hình xoắn ốc đó hình thành nên sơ đồ của toàn bộ sự sống trên Trái Đất và hầu hết hình thái của sự sống ở những nơi khác.

Nhưng ngoài cái chuỗi ADN đó ra, thì cũng chẳng có nhiều sự giống nhau giữa người ngoài vũ trụ và loài người. Hoá ra đời thực chẳng phải là trò chơi Star Trek. Người vũ trụ không cứ phải là con người mang một đôi tai ngộ nghĩnh, không có lỗ mũi và bận đồ hoá trang.

Chẳng có một thứ nào trên người Hork-Bajir có chút mảy may giống với con người. Điều kỳ cục là lại có điểm tương đồng giữa diều hâu và người Hork-Bajir. Bộ móng chân là giống nhau nhất. Cái miệng hình mỏ chim cũng tương tự. Và,…ồ, đó là những điểm tương đồng mà tôi định nói đó.

Hork-Bajir rất bự con, cao hơn hai mét mốt lận. Những lóng xương diều hâu của tôi thì rỗng và nhẹ hều. Còn xương của Hork-Bajir thì đặc và nặng như thép. Trong cơ thể diều hâu tôi chứa một hệ tiêu hoá để xử lý thịt sống, một công việc rất đơn giản. Còn trong cơ thể họ, lại là một hệ tiêu hoá cực kỳ phức tạp có thể tiêu hoá được cả vỏ cây.

Và trong khi bản thân tôi có những vũ khí do tự nhiên ban tặng - Mỏ và Móng vuốt - thì bản thân người Hork-Bajir lại chính là một vũ khí tự nhiên. Những chiếc móng vuốt giúp họ leo lên những cái cây cao chọc trời ở thế giới của họ. Những lưỡi dao ở cổ tay, khuỷu tay và trán dùng để tước vỏ cây ấy, tất cả đều có thể dùng làm vũ khí. Nhưng người Hork-Bakir không bao giờ sử dụng chúng như vũ khí cho đến khi bọn Yeerk và người Andalite mang cuộc chiến giữa hai loài đến thế giới của người Hork-Bajir.

Tôi cứ lớn dần. Lớn dần cho đến lúc tôi hầu như có thể nhìn thẳng vào mắt Rachel.

Móng vuốt của tôi trở thành bàn chân Khủng long Bạo chúa. Miệng tôi mọc răng, những chiếc răng sắc nhọn để cắt vỏ cây và những chiếc răng hàm hình răng cưa để nghiền nát chúng. Cánh của tôi rụng hết lông và cứ dài ra, dài ra. Hai bàn tay tôi mọc ra từ nơi từng là xương“ngón tay” của tôi. Bắp thịt bao phủ đầy cơ thể tôi. Và từ những cơ bắp đó, những khối u - đế của lưỡi dao.Sức lực trào dâng trong từng cơ bắp của tôi.

, Rachel đùa.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy những tiếng ồn ào. Tiếngđộng cơxe hơi, tiếngthắng xe nghiến ken két. Rồi tiếng rập mạnh cửa xe. Đủ thứ hết.Tôi nhìn ra bãi đậu xe, nhưng tôi không còn nhìn thấy gì hết. Đúng lúc đó, ánh sáng toàn bộ khu Vườn thú tắt phụt.

Rachel nói.

Tôi nghe được sự liều lĩnh của nhỏ trong cái cách nói mà cười cười, đáng sợ đó.