CHƯƠNG 17
Ngay khi đèn tắt, tôi và Rachel bung ra ngoài liền. Khổ nỗi là cả voi và người Hork-Bajir đều là thứ dở ẹt trong chuyện nhìn xuyên bóng đêm. Nhưng khó là khó cho tôi, còn với Rachel thì là chuyện nhỏ. Cái thân bồ tượng của Rachel hiện giờ hễ gặp gì cản đường là cứ càn tới thôi. Vô phước cho thứ nào nằm trên đường đi.
Hhhhhheeerrrrr…! Rachel rống lên và bứt văng luôn hàng rào của hồ cá sấu, chạy băng vào. Nhỏ chạy nhanh thấy sợ. Tôi cũng không hiểu một con voi lớn như vậy có thể chạy nhanh quá mức vậy. Tôi chạy theo, đồng thời nghe tiếng kêu láo nháo phía trong nhà.
“Ê, mở điện lên đi chứ!”
“Trả tiền lại đi!”
Chúng tôi chạy ù đến vách tường ngăn. Rachel rất cẩn thận dừng lại, chậm chạp đẩy đầu vào vách. Nhỏ mới chỉ nhích chút xíu thôi mà đã nghe răng rắc.
…chỉ là gỗ thôi,> Rachel cười.
Nhỏ nhổng lưng lên rồi lao nguyên cả tấm thân bồ tượng về phía trước.
RẦM! RẸT!
nhỏ nói.
Rachel-voi lùi lại ba bướcđể lấy đà, rồi húc thẳng vào bức tường gỗ bọc bên ngoài.
RẦM! Rắắcc! UỲNH! Bức tườngđổ ầm xuống cái một.
Trong bóng tối, tiếng đám đông trở nên hoảng loạn.“Chạy đi, chạy đi, trời ơi…”
Rachel hào hứng bước huỳnh huỵch qua những thanh xà bị gãy vụn và những mảnh gỗ dán vỡ tan, rống lên như điên, quăng cái vòi bự chảng của mình tới lui và nói chung là, nhỏ phá tanh banh cái đám lộn xộn này theo đúng cái cách mà nhỏ muốn làm.
Nhỏ ra lệnh bằng giọng truyền trên diện rộng.
Hoảng sợ tột cùng, chẳng ai nhận ra rằng họ không thực sự“nghe thấy” bất cứ ai đang hét những lời cảnh báo đó.
Tôi rón rén đi liền ngay theo sau Rachel.Nhỏ cứ bậndùng vòihất hết bức tường này văng ra rồi đến bức tường khác. Không có gì có thể cản được bước của nhỏ.
Tôi nhanh chóng tìm thấy thằng nhóc Hork-Bajir trong một cái chuồng. Nhưng lúc này tôi không ở một mình với nó. Phía bên kia của cái chuồng có 3 người đang đứng. Hai tên đang cầm súng ngắn. Còn tên thứ ba thì cầm trên tay một thứ vũ khí mà tôi rành quá mức: Súng tia Nghiệt của bọn Yeerk.
Cả ba tên Cho-Mượn-Xác nhìn sững tôi.Không phải theo cái kiểu mà một con người thực sự phản ứng khi thình lình gặp một người Hork-Bajir, mà theo kiểu của những người đã quá quen thuộc với hình dáng Hork-Bajir phản ứng khi thấy một kẻ như thế ở nơi mà chúng không hề mong đợi.Bọn chúng không xác định được tôi có là người của bọn chúng hay không. Cả ba tên đều do dự khi nhìn tôi.
…> Tôi gọi.
Xin lỗi nha.Mình chưa quay đầu lại được vì đang hất một vách tường ra, và chà nó nát dưới chân mình nè.>
“Mày là ai?” Một trong ba tên Cho-Mượn-Xác cất tiếng hỏi tôi“Visser Ba không hề nói với tụi tao là…Ủa… Nó là một trong những tên Hork-Bajir phản bội chạy thoát được đó”.
Thằng nhóc Bek nhìn tôi với vẻ cầu khẩn. Những tên Cho-Mượn-Xác đồng loạt chĩa súng vào tôi. Rồi một trong bọn chúng giơ đồng hồ lên miệng, hét vào đó. Đồng hồ đó là một thứ máy truyền tin được ngụy trang. Chúng nó báo động.
Điều này sẽ làm cho sự việc xấu đi một cách nhanh chóng cho mà coi.Tụi nó có mặt ở đây cũng để bắt thằng bé Bek về. Chúng cùng mục đích với tụi tôi nhưng chỉ khác một điều: Tụi tôi muốn thằng nhóc Bek còn sống, còn tụi nó thì không cần quan tâm điều đó.