CHƯƠNG 18
“Vậy há, mày là một Hork-Bajir phản loạn,” một trong những tên Cho-Mượn-Xác nói.“Bắt hết tụi nó đi. Visser Ba mà biết tin này là vui lắm đây.” Hắn nhấc mũi súng chĩa vào mặt tôi.“Mày chọn lựa cách đi về hoặc sống hay chết đó nha”.
Bek đang đứng giữa tôi và bọn chúng. Nếu tôi tấn công bọn chúng, có thể một thằng Cho-Mượn-Xác nào đó sẽ sả súng vào Bek.
May sao, tiếp viện tới rồi.
Tôi không nhìn thấy một con chó sói, cho đến khi nó chồm lên một tên Cho-Mượn-Xác. Hàm răng của nó ngoạm vào tay của hắn, làm văng cây súng ra ngoài.
“Aaaaahhhh…” hắn rống lên thảm thiết.
Ừa, mình đây, nhưng mà bồ đừng cóđứng đực ra đó. Tụinó đang tới kìa! Nhiều lắm.>
Tôi vùng lên, không để phí một giây. Tôi nhảy một phát bung qua nóc chuồng của Bek và hạ xuống trước mặt một tên Cho-Mượn-Xác. Như một con khủng long bạo chúa, tôi hạ gục một tên. Hắn gào lên và bỏ chạy mất tích.
Bùm! Một phát đạn nổsát rạt bên tai tới mức mà tiếng nổ nghe còn đáng sợ hơn cả viên đạn.Viên đạnkhoét một lỗ tròn nhỏ ngay trên lưỡi dao ở khuỷu tay trái của tôi. Tôi vung dao lên chém theobản năng. Khẩu súng rơixuống sàn nhà. Và tên Mượn Xác sẽ khó mà có thể đếm hơn số tám trên những ngón tay của hắn. Tụi tôi, Cassie và tôi, có được thêm chút lợi thế trong khoảnh khắc.
Tôi lóng ngóng mởcửa cái chuồng nhốt Bekvới mấy ngón tay vụng về của người Hork-Bajir. Ngay lúc đó,có một thứ gì đó màu đen, chù ụ và bự bành ki đẩy tôi một cái.
Marco tới rồi.
Marco thò tay banh song sắt ra như banh mấy sợi mì vậy. Chuồng xiêu vẹo và hở ra. Marco làm chuyện này giống như bóp mấy miếng snack vậy.
đây với côđi, Bek,> tôi nói với thằng nhóc Hork-Bajir đang hãi hùng.
Nó hỏi.
…đúng rồi, ra mau lên đi.>
Nó nắm lấy tay tôi nhưng rồi rụt lại ngay. Đơn giản vì một loạt tia Nghiệt đang bắn xối xả vào hướng tôi đứng.
BÙM! BÙM! BÙM!
PẰNG CHÍU! PẰNG CHÍU!
Những tia Nghiệt xẹt ngang dọc, hễ chạm vào đâu là làm nổ chỗ đó. Rồi trong khung cảnh hỗn loạn đó, trong ánh sáng lập lòe của đường tia Nghiệt đi qua, lộ khuôn mặt một con voi đang điên lên vì giận.
Tôi cảm thấy như thể có ai đó thụi tôi một đấm vào ngay bụng. Trong một thoáng chốc, tôi bối rối. Bek đánh tôi chăng? Không, không phải. Là một viên đạn! Tôi nhìn thấy một cái lỗ, nhìn thấy máu chảy.
Hhrrreee-aaahhhh… Rachel rống lên.
Và giờ thì có thêm nhiều sinh vật nữa tham gia vào đám hỗn độn đó.Hai con linh miêu vừa xổng chuồng. Một con cọprốnglên, nhảy ào tới, hai tay tát liên kỳ hồi.Một con dã nhân khổng lồ hú lên, đập tay vào đùi nghe bum bum. Rồi một người Andalite đang quật đuôi với sự chính xác và quyết liệt đến đáng sợ.
Một cuộc chiến hỗn loạn diễn ra. Đạn và tia Nghiệt ghim lỗ chỗ trên tường. Nhóm tiếp ứng của bọn Yeerk đã đến. Lửa bốc lên chung quanh tôi, khói dày đặc. Tôi cặp ngang người Bek, kéo nó ra ngoài, lùi lại, tìm đường tháo lui.
Nhưng bên ngoài trời khá tối không kể những nhá lửa của những lằn đạn văng giận dữ. Trần nhà sụp xuống, treo lủng lẳng, sắp sửa rớt tới nơi. Các bức tường nát vụn. Mấy cái lồng rải rác khắp nơi. Tiếng thú vật gào hét ầm ĩ. Tiếng người quát tháo ỏm tỏi.
Vết thương đột nhiên nhói đau. Cái đau đến trễ nhưng nó không quên nhắc nhở tôi. Tôi gập đôi người nhưng vẫn giữ chặt Bek trong tay. Nó đang co giật, giằng kéo và trì lại vì hoảng loạn.
Cuộc chiến giờ có vẻ nhưđã cótổ chứchơn.Những tên Cho-Mượn-Xác đang nắm giữ lối đi vào của toà nhà, một mớ đang chạy vòng để tấn công chúng tôi từ sau lưng, cắt đứt đường rút về hồ cá sấu.
Rachel đã biến lại hình người. Con voi kềnh càng lúc này chỉ trở thành mục tiêu tốt cho bọn Cho-Mượn-Xác mà thôi. Nhỏ rúc vào trong bóng tối và nhanh chóng biến mất. Tôi yên tâm rồi.
Bọn Cho-Mượn-Xác, có đến chục đứa, đã học được bài học kinh khủng từ vụ tấn công khi nãy. Chúng nấp rất kỹ và bắn điên loạn về góc nào nghi ngờ có tụi tôi hoặc nghĩ là nơi tụi tôi sẽ rút ra.
khỏi đâynhanh lên!> Jake hét lên.
Khôngđược, mấy bồcòn cần mình mà.> Tôi trả lời.
Mang. Thằng bé. Ra ngoài!>Jake nhấn mạnh từng từ.
Tôi ôm chặt Bek và lủi dần đến chỗ bức tường khi nãy Rachel đã xô ngã. Vết thương phía dưới bụng tôi đau nhói, giống như ai đưa một lưỡi gươm nóng đỏ vào trong người tôi vậy.
Tôi cảm thấycó một luồng gió nhẹthổi vàolưng. Tôi đã ra đến ngoài rồi. Xoay người, tôi chuẩn bị phóng vào màn đêm.Nhưng đường đã bị chặn.
Một người Andalite đứng ngay đó.
Hắn lớntuổihơn Ax, bự con hơn,mình mẩy có những vết sẹo từ các cuộc chiến.Từ hắn toát ra sự hắc ám còn đen hơn cả màn đêm. Sự hắc ám của con sên quái ác, con sên vặn vẹo, con sên đang sống trong bộ não của hoàng tử chiến binh Andalite bị giam cầm đó.
Hắn - Visser Ba.
Hắn đưa đuôi về phía trước và tôi lùi lại. Ngay khi đó, khi tôi kịp ghi nhận thân thể Andalite đã từng thuộc về một hoàng tử dày dạn trận mạc của người Andalite thì hắn đã biến hình.
Hắn, Visser Ba, con sên duy nhất có quyền năng biến hình từ việc kiểm soát thân thể của một chiến binh Andalite.
Visser Ba, kẻ đã chu du khắp dải ngân hà để thu nạp các lốt hình biến từ các sinh vật trong vũ trụ. Những sinh vật gây chết chóc.
hắn nói, giọng ngherất khoái trá.… hỡi người bạn Hork-Bajir của ta, ta sẽ sớm đem cô trở lại vũng. Rồi cô sẽ nhanh chóng trở thành một trong chiến binh ngoan ngoãn của ta cho mà coi.>