← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

i da, coi thứ Hork-Bajir khờ khạo tội nghiệp kìa,> Visser Ba nói, vẻ thương hại giả vờ.

Cái đầu Andalite của Visser Ba đột nhiên hẹp lại rồi dài thuồng ra như một thứ ngựa biển. Một cái mõm dài, chu ra. Cổ của hắn cũng tự nhiên thon và dài ra. Hai cái cánh nhỏ chẳng biết là tác dụng gì, nhưng không phải để bay, mọc ra nằm dưới ngay của hắn.

Bốn chân của Visser Ba rụt lại rồi bung ra làm tám chân. Đuôi biến mất, màu lông xanh của người Andalite nay biến thành một thứ da giống như da ếch vậy.

Tôi kéo Bek lại sát bên mình, cố gượng lại một cơn đau mới từ vết thương và cố lần lần đi quanh chỗ Visser Ba để tìm một lối ra. Nhưng Bek thì đang sợ quá. Nó khóc và la lên, cố tìm cách chạy ngược vào trong nhà. Chắc nó nghĩ nơi đó an toàn hơn là đối diện với tên Visser Ba này.

Tôi cố nâng nó lên nhưng tôi không quen với hình hài của người Hork-Bajir, nên tôi cứ lo mấy con dao trên cơ thể tôi có thể cứa vào người thằng nhóc Bek.

Cuối cùng tôi cũng xoay xở để ôm chặt được Bek ở đoạn giữa thân, rồiphóng qua phía bên phải của Visser Ba, định thoát ra ngoài. Nhưng trễ quá rồi.

Ssssxxxxxxx…

Một thứ chất lỏng gì đó phóng thẳng ra từ miệng của Visser Ba, bắn vào người tôi. Tia nước bắn đi rất mạnh. Visser Ba phóng tia nước vào tôi, chỉ cách có vài phân. Nó bắn trúng vào một cột nhà bằng gỗ đã sập, nằm lăn dưới đất. Thật ra, đó chỉ là một phần nhỏ của tia rớt nhầm nơi đó thôi.

Nhưng kinh khủng, đó là axít. Chỉ trong vài giây, khói bốc lên từ cây cột, ngay chỗ bị bắn trúng là một thứ lầy nhầy màu vàng và xanh lá cây lẫn lộn.

…> Visser Ba có vẻ khoái trá khi thấy vẻ kinh hãi của tôi.

Đầu hàng? Đó thật là một ý hay lúc này. Với Bek trong tay, tôi không thể nào mạo hiểm đánh nhau với tên Yeerk nguy hiểm này được. Hơn nữa, tôi chưa học được cách đối phó với loại vũ khí ghê gớm này của hắn.

“Tađầu hàng…” Tôi rền rĩ đau khổ kêu lên.

hắn nạt nộ.

“Vâng, thưa Visser, nằm sấp xuống,” tôi nói, cố điều chỉnh giọng nói sao cho giống một người Hork-Bajir. Tôi quỳ xuống và bắt đầu doãi người ra. Đến lúc đó, tên Visser Ba mới hết lo.

Visser Ba không phải là đứa ngu nhưng hắn quá nóng ruột muốn vượt qua tôi để tiến vào trong xem ai đang hỗ trợ cho những Hork-Bajir chống lại hắn. Hắn bước ngang qua tôi. Rất gần tôi.

Tám cái chân của hắn đi sát bên tôi. Những dao và vuốt ở bên tay tôi chưa bao giờ hữu dụng như vậy cả. Xọet! Xọet! Xọet!… 3 cái chân của hắn khuỵu xuống. Hắn gào lên, đau đớn nhưng không thể chạy nhảy được nữa. Ngay khi đó, tôi ôm Bek và phóng lên.

Cũng ngay lúc đó, Visser Ba cũng kịp phóng một tia axít vào phía tụi tôi. Tôi muốn nói là hắn tàn ác đến mức nhắm vào ngay Bek chứ không phải tôi.

Trong bản năng của loài Hork-Bajir nhanh chưa từng có, tôi chụp lấy Bek và xoay người, đưa lưng hứng lấy đường axít đi tới.

Một cơn đau khủng khiếp xoáy vào lưng tôi. Một cái đau không thể tưởng tượng được. Tôi giống như bị nướng chín vậy.

Tôi gượng dậy, hét lên vì đau đớn và phóng xuống hồ cá sấu.

Nước.Ơn Chúa, bùn có tác dụng tốt khi xoa dịu cơn đau của tôi. Nhẹ hẳn.

Tôi nhoài người dậy, còn Bek nữa. Bek đâu rồi? Trồi lên từ mặt nước, tôi nhìn khung cảnh khi nãy.

Không còn Visser Ba, không còn con Kaftid,cũng không còn Bek.

…!> Tôi gào lên.

Một con gấu lớn xuất hiện

Tôi nói và biết mình đang khóc.

Rachel  nói đanh thép