← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Tôi đã để mất thằng nhóc Hork-Bajir. Tụi Yeerk đã bắt được nó. Tôiđã mất nórồi.

Có thể tụi Yeerk sẽ bắt thằng nhỏ chỉ đường để đi tới thung lũng tự do của người Hork-Bajir. Biết đâu được.

Có thể bọn Yeerk sẽ bắt nó để mượn xác.Tất cả làtại tôi mà. Nếu như lúc đó tôi chịu đau chút xíu nữa, tập trung một chút nữa là xong rồi.

Cũng tại cái thằng người trong tôi đó. Tôi đau vì vết thương lúc đó bị dằn vặt nhiều quá lúc này. Một con diều hâu thứ thiệt thì sẽ chẳng bao giờ như tôi vậy cả.

Tôi đang đứng trên cánh đồng của mình. Mặt trời đã lên cao, chiếu sáng đến tận chân trời. Xa xa là những đường mây xám còn sót lại của đêm qua.

Tôi đói ghê gớm.

Mà tại sao? Tại sao tôi không ăn? Đó cũng là tại thằng người trong tôi. Làm sao diễn tả cho bạn hiểu được cái nỗi niềm mà tôi đang mang đây? Làm sao diễn tả được tình cảnh khốn đốn mà tôi đang gặp đây?

Làm người.

Tôi có thể biến hình thành người mà.

Chỉ cần biến hình ngay, quá hai giờ và tôi sẽ có một cuộc đời khác. Tôi bắt đầu là tôi, thằng Tobias ngày nào.

Kể từ khi người Ellimist cho tôi quyền năng biến hình trở lại và giúp tôi lấy được mẫu ADN của chính tôi, một câu hỏi vẫn cứ đeo đẳng. Rachel cũng vẫn hỏi tôi đó: tại sao không biến hình người lại luôn cho rồi.

Làm sao mà trả lời được đây?

Tôi nhìn thấy con diều hâu lạ bay vào khu vực của tôi. Nó có vẻ hùng dũng và táo bạo lắm. Bao lâu nữa thì hắn xua tôi văng ra khỏi vùng này vậy? Đó là bởi vì tôi không phải là diều hâu 100%.

Con diều hâu đang lượn qua cửa hang của mấy con thỏ. Mấy con thỏ đó là mồi trước đây của tôi. Nhưng giờ thì khác. Con diều hâu đó hoàn hảo lắm. Nó hoàn toàn là diều hâu chứ không phải là một chân đứng bên thế giới con người rồi thò một cái đuôi sang thế giới chim chóc như tôi đâu.

Tôi nói bằng ý nghĩ,Này, tên diều hâu kia. Tại sao mày lại không đi kiếm ăn ở lãnh địa của ai khác chứ?>

Không có câu trả lời, dĩ nhiên rồi. Từ ngữ đối với nó chẳng có ý nghĩa gì cả mà. Chúng làm gì có khái niệm về những âm thanh-lời nói đó. Với chúng, im lặng, có khi lại là hay.

… trước mỏ tao thế?>

Cái đói lại dâng lên trong tôi.

Cuộc đời sao mà lại muốn bịnh đến thế. Cái sinh vật-tôi sao mà đáng ghê tởm đến thế. Sống một cuộc đời như một con diều hâu, tôi buộc phải đánh nhau với một con diều hâu khác - một cuộc chiến giữa những con chim. Và để được gì cơ chứ? Một con thỏ ư? Một vài con chuột ư? Tôi định đánh nhau với con chim đó để giành quyền giết và ăn thịt mấy con vật thuộc loài gặm nhấm sao?

Trước kia, tôi không có quyền lựa chọn.Giờ thì tôi có quyền thay đổi nhưng tôi lại chọn tiếp tục làm chim. Tôi chọn cuộc sống lang bạt kỳ hồ quanh đồng cỏ của tôi và săn miếng ăn mỗi ngày.

Có lẽ tôi điên rồi.

Trước kia, tôi đã từng có thể tự nhủ rằng mình không có nơi nào để đi, không ai chăm sóc mình, không cha mẹ, không gia đình. Giờ thì có người tên là Aria rồi đó. Chị ấy thực sự bỏ việc từ châu Phi về đây kiếm tôi, chăm sóc cho tôi.

Rất có thể là như thế.

Tôi giật mình. Đó là giọng của Ax. Tôi nhìn xuống. Thỉnh thoảng Ax vẫn đi qua chỗ tôi đậu và nói chuyện. Tụi tôi là một cặp bạn bè quái đản của hành tinh này: Một người ngoài vũ trụ và một con chim-người.

…>

… mìnhkhông phải là người để bồ hỏi câu đó rồi,> tôi nói lảng.

Từ trên cành của tôi đang đậu, tôi nhìn xuống Ax. Khi bạn nhìn một Andalite, không thể nào mà không thấy sự lạ thường nơi cấu trúc của sinh vật này. Ax đang nhìn tôi bằng một mắtcuống, còn mắt kia đang nhìn chung quanh, trong khi cặp mắt chính của ảnhđang nhìn qua phía bên kia bãi cỏ.

Ảnh hỏi.

Tôi nói dối.

tôi nói

Ax không trả lời câu nói đó của tôi, tôi không nghĩ người Andalite tán thành với kiểu tự thương hại hay những cảm xúc vô nghĩa như vậy.

Tôi thở dài.

Ax nói.

Tôi nói, giọng không giấu nỗi vẻ cay đắng.

Sao Ax lại nói vậy hả? Chắc anh đang có nghi vấn gì đó nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Chị Aria là một phóng viên ảnh thiên nhiên chuyên nghiệp. Khi nghe về một loài thú lạ thì chị đi đến. Thật khó mà hình dung được chị Aria là một tên Cho-Mượn-Xác. Nếu chị bị một con sên Yeerk điều khiển trong đầu thì chắc chị không thể lên tiếng thắc mắc về điều kiện sống của mấy con thú trong Vườn Thú Frank.

Nhưng mà theo dõi cũng tốt chứ sao.

Trước khi bay đi, tôi liếc nhìn con diều hâu lạ, nói thầmmicứ làm tới đi. Ngon thì cứ chiếm luôn cánh đồng này, mắc dịch thiệt.>