← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Tụi tôi thay phiên nhau. Ax sử dụng những nóc nhà cao tầng vắng người để hoàn hình rồi biến hình khi đến giới hạn thời gian cho phép. Nhờ vậy mà tụi tôi tránh được những cặp mắt tò mò.

Suốt cả ngày, cứ một con diều hâu đuôi đỏ, rồi đến một con diều mướp cứ lượn lờ quanh Khách sạn Hayatt Regency. Khi chị Aria xuống phố ăn trưa, tụi tôi đi theo. Khi chị ấy đi tham quan triển lãm tranh đen trắng, tôi biến thành người và theo sát chị ấy.

Tụi tôi theo dõi Aria. Giờ này nối tiếp giờ kia. Chờ đợi,để ý xem chị ấy có bất cứ mối liên hệ nào với một tên Mượn-xácmà tụi tôi đã biết hay không,hoặc xem chị ấy cóý địnhđến vũng Yeerkđược ẩn giấu dưới lòng đất thành phố của tụi tôi hay không.

Một tên Yeerk phải trở về vũng Yeerk mỗi 3 ngày để nạp dưỡng chất. Tụi tôi không thể quan sát chị ấy trọn vẹn cả ba ngày, nhưng cũng được phần lớn thời gian.

Nhưng không thấy gì khả nghi hết!

Ai nấy đều mệt lử sau 8 tiếng đồng hồ theo dõi chị Aria ăn, rồi đọc sách, đi bộ trongcông viên, rồi về khách sạn,rồi lại ra ngoài. Cứ như thế năm bảy lần.

Không ai gặp gỡ chị ấy.

Tụi tôi chẳng thu được kết quả gì, hoàn toàn không, ngoại trừ việc chị ấy dường như thích chí với căn phòng khách sạn của mình lắm. Chị ấy ra ngoài một lúc, nhưng sau khoảng một hai giờ gì đó lại quay về phòng.Ngay cả khi về khách sạn, chị cũng không kéo màn cửa nên tụi tôivẫn có thể quan sát chị, dĩ nhiên là trừ những lúc chị ấy vô trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

cánh cửa đólà cái gì vậy?> Ax hỏi.

tôi nói.Để đi tiểu và làm mấy chuyện tương tự thế>

Ax thắc mắc.

Ax chẳng hiểu tôi đang nói gì cả. Nhưng tôi đoán là ảnh cho qua vụ đó. Hơn nữa, chúng tôi nhận thấy Aria lại bắt đầu đi ra ngoài.

Chúng tôi bắt kịp chị ấy ở bên ngoài.Dáng chị đi khá nhanh trên lề đường. Giờ này chắc cũng cỡ 3 giờ chiều rồi. Tụi tôi cũng sắp phải quay về để họp với Jake và những người khác.

Ngay khi đó lại có một chuyện xảy ra. Một bé gái đang đi trên đường với mẹ nó, đột nhiên giựt tay khỏi mẹ và chạy băng xuống đường. Ngay khi ấy lại có một chiếc xe bus trờ tới.

…coi chừng!> Tôi giật mình và kêu lên theo bản năng.

Có tiếng bà mẹ hét lên, kinh hãi. Bây giờ thì bà ta có rượt theo cũng không kịp rồi.

Tôi thấy chị Aria xoay đầu lại nhìn. Chị hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Nhanh, thật nhanh, chị bỏ máy chụp hình đang mang trên vai xuống và phóng vụt đến chỗ đứa bé. Chị ở gần nó hơn là nơi bà mẹ đang đứng.

Chị Aria chộp nó được ngay, xô và ôm nó vào lòng theo hướng của chị ngã xuống. Aria lăn một vòng và né được đầu xe đang trờ tới trong tích tắc.

Tôi nói.

tông chết lắm chứ.> Ax xác nhận.

Ôi, trời ơi,> Tôi nói

Ax đồng ý.

Điều gì đó trong cách dùng từ của Ax cứ quấy nhiễu tôi, nhưng tôi quên ngay vì những cảm xúc bất chợt ùa đến trong tôi.

Tự nhiên tôi mở cờ trong bụng. Một mình cảm thấy rất ư là bình thường. Người xưng là chị họ tôi không phải là một tên Cho-Mượn-Xác.

Tôi cứ nghĩ rằng đây là một cái bẫy và chị Aria là một kẻ đang hành động theo lệnh của tụi Yeerk. Nhưng không phải vậy. Sướng quá đi. Chị họ của tôi. Chị Aria đúng là người bình thường.

Tôi có thể tin tưởng chị Aria được rồi. Tôi có thể hoàn hình người và có thể có một gia đình như tôi từng mơ ước.

Tất cả đều là sự thực. Hoàn toàn thực.

Tôi có thể có một mái ấm gia đình. Như bất kỳ người nào. Một gia đình!

Sự thật là tôi sẽ có thể từ giã cuộc sống săn bắt khốn khổ và chống chọi với những con diều hâu hung dữ xa lạ. Miếng ăn của tôi, cuộc sống của tôi là của người bình thường.

Tôi sẽ không phải giết mấy con thỏ con để ăn. Tôi sẽ không ăn thịt mấy con thú chết ngoài đường. Tôi sẽ được ngủ trên giường và Rachel sẽ không nhìn tôi bằng cặp mắt lúc nào cũng che đậy sự thương hại.