CHƯƠNG 22
Đêm đó, tôi bay tới nhà của Rachel. Tôi xao xuyến đến mức độ không ngủ được. Mặc dù đói ngấu nghiến nhưng tôi chẳng buồn nghĩ đến chuyện ăn.
Racel đã đi ngủ sớm nhưng nhỏ vẫn để cửa sổ mở. Tôi bay vút vào bên trong phòng và đậu trên bàn học của nhỏ. Khi tôi nhận ra rằng nhỏ đã ngủ say, tôi dợm bay đi.
“Hây, khoanđã. Đừng đi vội,” nhỏ nói, dụi cặp mắt ngái ngủ rồi ngồi dậy.Rachel không bật đèn. Không hiểu sao tôi cảm thấy an ủi khi nhỏ nhận ra tôi.
“Hồi chiều sao bạn không tới họp vậy, có chuyện gì hôn?”
Rachel vén tóc lên.“Anh Jake kết luận là tụi Yeerk sẽ dùng thằng nhỏ đó để làm một cái bẫy để bắt những Hork-Bajir tự do khác.”
Rachel ngưng một lúc rồi nói tiếp.“Người Hork-Bajir không nói gì với bồ về cơ sở mới này sao? Nơi mà họ đến để giải phóng cho những Hork-Bajir khác í? Jake dự liệu rằng bọn Yeerk sẽ giam Bek ở đó. Như một con mồi.”
tôi bực bội nói.
Rachel nhìn tôi như thể nhỏ đang chuẩn bị đấu khẩu. Rồi nhỏ cười.“Rất có thể. Anh Jake đã khá khôn khéo trong vụ này. Nhưng có sao đâu. Tụi mình có còn manh mối nào nữa đâu. Bek có thể đang bị giam ở chỗ đó, hoặc có khi nó đang bị dìm đầu trong vũng Yeerk, cũng có khi là nó đã chết. Cho dù thế nào đi nữa, ngày mai tụi mình cũng sẽ tìm được câu trả lời.Tiện ghê vậy đó, đúng ngày mai ở trường lại được nghỉ vì có hội nghị các thầy cô giáo.”
Tôi buồn bã nói.
“Tụi mình đã làm tất cả những gì có thể làm được rồi. Bồ đã cố gắng hết sức mà. Không phải lỗi của bồ đâu, Tobias.”
Tôi không nói nữa, nhưng mỗi khi nghĩ về cuộc giành giật Bek với bọn Yeerk đêm đó, tôi vẫn cảm thấy đau nhói.
tôi tiếp tục.
“Ừa, Ax có kể.” Rachel nói.
Mình… mình cho rằngAriacó lẽ là người thường. Ồ… Không có gìđáng bận tâm lắm…thiệt đó…mà ý mình muốn nói là…bồ biết đấy…>
Rachel trèo ra khỏi giường, kéo ghế và ngồi đối diện với tôi.“Dĩ nhiênlàđáng bận tâmlắm chứ, Tobias. Nếu như vậy, chị ấy là một người thân, và chị ấy có thể chăm sóc cho bồ mà.”
Tôi cố nặn một tiếng cười.Ờ, khi đó thì sẽ là: "Xin chào, chị Aria, là em đây: Tobias. Ồ, không, đây cơ mà. Dạ đúng, đứa em bà con của chị là con diều hâu đuôi đỏ này đó".Như vậythiệtquái dị lắm đó.>
“Bồ đâu cần phải làm vậy, Tobias.”
Tôi làm bộ như không hiểu.
“Tobias à, coi kìa, bồ có thể biến lại hình người, một con người hoàn chỉnh.”
"Bồ có thể đến gặp chị ấy dưới dạng Người. Bồ sẽ lại là Tobias. Bồ sẽ có một gia đình và có người chăm sóc.”
Tôi đùng đùng nổi giận.
Rachel đột ngột nhảy dựng lên.“Tobias,đừng có ngớ ngẩn! Bồ hiểu ý mình nói mà. Bộ bồ không nghĩ là mình biết bồ đang khao khát điều đó sao? Mình chỉ cần nhìn bồ và mình nhận ra. Gần đây có chuyện gì đó với bồ. Ý mình là, mình đã thấy bồ - mà thôi, quên đi.”
Cơn giận trào lên cổ họng.Tôi hầu như gào lên.… cái xác thú chết ngoài đường sao? Có khác gì với những thứ bồ hay bất cứ người nào khác làm chứ? Mấy người cũng đi ra siêu thị mua thịt bò, thịt heo hay thịt gà chết hàng mấy tuần rồi đấy thôi!>
"Mình không quan tâm đến chuyện bồ ăn xác thú vật chết ngoài đường không. Đừng có ngốc nữa đi! Mình quan tâm tới bồ mà. Và khi mình thấy bồ làm điều đó, mình biết đã có chuyện gì đó xảy ra với bồ. Nhưng bồ đã lặn mất vào cái thế giới diều hâu của bồ và không cho phép ai giúp bồ cả. Bồ thà chết đói còn hơn nhờ giúp đỡ. Bồ không hề chịu thừa nhận rằng cuộc đời bồ có thể bị bế tắc bởi vì như thế thì bồ cảm thấy bị yếu đi chứ gì.”
tôi độp lại.
"Bồ là một con diều hâu sao?" Rachel chế nhạo. "Bồ cứ nói thế chứ, Tobias. Bồ đọc sách. Bồ có cảm xúc. Đó là đặc tính của con người, không phải của một con diều hâu."
"Đồ ngốc," Rachel nói một cách giận dữ. "Điều đó thật vô nghĩa. Bồ biết gì không? Bồ phải lựa chọn, Tobias. Bồ có thể là diều hâu. Nhưng bồ sẽ không bao giờ, không bao giờ, dù một triệu năm nữa, là một con diều hâu thực sự. Nếu bồ muốn ở trong lốt diều hâu thì bồ sẽ luôn ở trong trạng thái như bồ đang có đây: bối rối, mâu thuẫn, nội tâm giằng xé và không bao giờ biết mình thực sự là gì. Hoặc… hoặc là bồ có thể trở lại thành người. Hoàn toàn là người. Bồ có thể sống với Aria, ngồi vào bàn ăn và ngủ trên giường".
tôi nói.
"Bồ sẽ không mất mình," Rachel nói.
Một lúc lâu không ai trong hai đứa tụi tôi nói gì. Rồi Rachel thì thầm.“Biết mình đang nói gì không, Tobias? Mình là một cô gái. Bồ là một con chim. Không giống như Romeo và Juliet, dòng họ Montagues và dòng họ Capulet. Cũng không giống như Kate Winslet và Leo DiCaprio xuất thân từ hai thành phần xã hội khác nhau hay bất cứ cái gì khác. Cũng không phải bồ là người da đen còn mình là người da trắng như Cassie và Jake. Chỉ có là trẻ con mới phiền lòng với mấy chuyện như vậy. Nhưng tụi mình thì khác, tụi mình… tụi mình không thể nắm tay nhau, Tobias à. Không thể khiêu vũ, không thể cùng nhau đi xem phim.”
… Trời ơi, Rachel, bộ bồ nghĩ là mình không biết tất cả chuyện đó sao? Bồ không nghĩ là mình cũng muốn làm tất cả những việc đó sao? Nhưng mình vẫn không thể thay đổi. Mình không thể trở thành thứ gì khác được.>
"Thay đổi một lần nữa thôi, Tobias. Trở lại thành người đi. Bồ không dính dáng gì đến cái cuộc chiến ngu ngốc này và những nguy hiểm trong cuộc sống của một diều hâu cả. Và mình sẽ không còn phải lo lắng cho bồ nữa.”
Tôi không thể chịu đựng hơn nữa. Chỉ là không thể. Thế là quá đủ rồi. Tôi cảm thấy như mình sẽ nổ tung nếu không tránh xa nhỏ. Tôi không thể gần nhỏ như thế này… không thể. Tôi xoay ra cửa và chuẩn bị bay đi.
"Tobias. Nhân tiện, ngày mai là sinh nhật bồ. Mình đã nhờ Marco đột nhập vào coi hồ sơ lưu trữ tại trường rồi. Ngày mai bồ sẽ gặp luật sư và chị Aria. Cho dù chuyện gì xảy ra ở đó - cho dù bồ quyết định thế nào - sau đó đến gặp mình nhé, được không? Có thể chúng mình sẽ cùng ăn bánh sinh nhật và thổi nến.”
Dang rộng đôi cánh, tôi bay đi, im lặng.