CHƯƠNG 7
achel, cẩn thận! Hắn ở trên đuôi của bồ!>
Tôi quẹo giật về phía trái, cặp tia Nghiệt vèo qua tôi trong đường tơ kẽ tóc.
Thật quái gở. Hai phi thuyền đồ chơi đang quần thảo tơi bời và nã đạn điên cuồng vào sáu con chim săn mồi.
Toàn bộ trận địa chỉ gói gọn trong khoảng không gian rộng sáu mét vuông trong sân nhà tôi. May phước là ba mẹ tôi đi vắng.
Tobias thét.
Tôi quay phắt lại và thấy con tàu đang lao xuống ngay trước mặt. Tôi quơ vuốt về phía trước. Khổ nỗi, tôi chẳng có tốc độ. Chính xác, tôi đã mệt mỏi rã rời rồi.
Chim săn mồi không thể bay xa, bay lâu mà không được nghỉ ngơi. Tạo hóa sinh ra chúng không phải để quay cuồng trong không khí suốt hai mươi phút liền.
Tất cả tụi tôi đều mệt bở hơi tai. Chúng tôi đã vỗ cánh liên tục và đã xài hết chín mươi phần trăm thời gian cho phép trong hạn biến hình.
Coi bộ lũ Helmacron chẳng suy suyển gì. Nếu tia Nghiệt của chúng không giết được tụi tôi thì mỏ và móng vuốt của tụi tôi cũng chẳng làm gì được bọn chúng. Cùng lắm thì bọn tôi chỉ đá cho chúng lộn mèo vài vòng thôi chứ không thể xuyên qua được lớp vỏ bọc kia.
Rachel đáp xuống đầu tiên. Nhỏ té cái ạch xuống đất. Lốt đại bàng đầu bạc của nhỏ chỉ to lớn chứ nhào lộn và chao liệng thì dở tệ.
…> nhỏ thở dốc.… thể… tiếp…>
…!> Ax thét rùm. Một chiếc Helmacron vừa khoan một cái lỗ tí teo trong mắt phải của ảnh. Ax cũng đáp xuống luôn. Hoàn hình sẽ giúp ảnh lành vết thương, nhưng tôi biết điều đó cũng đau cực kỳ.
Một trong hai con tàu ngưng chiến và quay trở lại chỗ chiếc hộp xanh.
Tôi đáp xuống và bắt đầu hoàn hình cấp kỳ. Tôi rướn người lên trên bàn chân vẫn còn là móng vuốt chim, cố dùng mấy ngón tay vừa mới thòi ra khỏi cánh để túm lấy chiếc Helmacron.
Tia năng lượng xanh lè quặp vào cái hộp xanh. Con tàu lại nhấc lên lần nữa, mang theo chiếc hộp, lao về phía cửa chuồng gia súc để ngỏ.
Tôi hộc tốc đuổi theo chiếc hộp xanh đang tháo lui.
Ánh nắng mặt trời rọi xuyên qua hàng chục lỗ thủng trên các tấm ván hay cọc dây, nhưng cái bên trong chuồng thú vẫn nhờ nhờ tối. Những lồng thú nhỏ được chất thành hàng, thành tầng phía bên phải tôi; các cũi nhốt thú lớn được xếp thành một hàng ở bên trái. Một cái chuồng gạch xù xì dành riêng để nhốt thú“hơi dữ”. Xa xa, hơi tách biệt một chút là chuồng ngựa.
Lúc này đàn ngựa đang ung dung gặm cỏ ngoài đồng. Trong khu chuồng thú chỉ có nửa tá dơi, hai con thỏ, hai con gấu Mỹ, một con chuột đồng, một con chuột chũi, hai con nai, một con lửng, một con ngỗng, hai con chim bồ câu, một con cáo, ba con vịt trời, một con chim ưng nhỏ, một con chim ức đỏ và một con giẻ cùi.
Đó là chưa kể hàng đàn hàng lũ đủ thứ chuột sống thường trực ở đây.
Tàu Helmacron đã ngừng lại và đang rập rờn trên không trung. Nó đậu bên trên cái hộp xanh y như gà mái đang ấp một trứng khủng long.
“Bỏ lại cái hộp mau,” tôi quát con tàu Helmacron. “Nếu không ta buộc phải phá hủy mi.”
“Ta không nghĩ vậy đâu. Loài bé xíu tụi bay còn lâu mới chinh phục được Trái Đất.”
“Xin lỗi, ta không…” tôi ngắc ngứ tìm từ thích hợp.“Ta không muốn chuyện lớn-ăn-hiếp-bé, nhưng rõ ràng là chúng ta rất lo xác và rất khó cho bọn mi chinh phục, đúng không? Nói tóm lại là, nguyên cả con tàu của bọn mi còn nhỏ hơn bàn chân của ta nữa. Còn vũ khí của bọn mi thì chẳng xi-nhê gì với bọn ta hết…”
Hình như mẩu thông tin này rất có ý nghĩa đối với tụi Helmacron, vì tôi thấy chúng đột ngột im lặng. Tốt, có lẽ mình đã thuyết phục được chúng, tôi nghĩ.
Chớớp!
Tôi nheo mắt lại và đưa tay lên che đỡ, nhưng quá trễ để ngăn ánh chớp. Đó là tia sáng có màu xanh lá cây, gây tê mạnh. Tuy không đau nhưng tôi chẳng nhìn rõ nữa. Rồi, tôi nhận ra cái gì đó rất tồi tệ.
Những chiếc lồng bỗng to phình ra, đám thú bên trong cũng bự lên. Tàu Helmacron và cái hộp xanh cũng vậy.
“Ồ, không,” tôi thốt lên, vì sửng sốt nhiều hơn là vì sợ. Tôi đang bị thu nhỏ lại.