CHƯƠNG 14
“Bép! Bép! Bép”
Tiếng reo hò chiến thắng phát ra từ lũ Helmacron. Tiếng thét bằng miệng hẳn hoi, trái ngược hẳn với kiểu truyền ý nghĩ của chúng.
PHỤP!
Ax ngã xoài ra đất.
Jake hét.
Jake gọi.…AAAA!>
Con tàu Helmacron thứ hai nã đạn. Bộ râu gián của Jake quặt lại, y như bị ai đó cắt điện cái rụp. Mấy sợi râu rơi oạch xuống, nằm ngổn ngang như dây điện đứt.
Tobias đang ở trên cao nên chẳng làm sao nếu Ax hoàn hình, nhưng còn tôi và Marco thì vô phương. Nhưng nếu Ax không trở lại hình hài cũ, thì chỉ cần một cú bắn nữa thôi là tụi Helmacron sẽ kết liễu ảnh ngay.
“Marco! Cần phải đầu hàng!” Tôi níu lấy cánh tay cậu ta.
“Cái gì?”
“Tụi mình có thể trốn sau cũng được. Nhưng nhất thiết Ax phải hoàn hình. Cả Jake và Rachel cũng vậy. Bọn Helmacron sẽ ngừng bắn một chút để bắt giữ tù binh…”
Marco có vẻ quạu. Cậu ta hẩy tay tôi ra và bắt đầu vẫy vẫy lũ Helmacron ở gần nhất.“Ô, những người Helmacron hùng mạnh, hãy bắt tụi tôi làm nô lệ đi. Tụi tôi sợ sức mạnh của các ngài quá.”
Một thoáng lưỡng lự,có lẽ chúng đoán là có bẫy. Nhưng chúng có thể thấy Ax không còn làm gì được nữa. Rằng Jake đang bị thương.Rồi bốn quái vật Helmacron nửa người nửa con trùng xồ tới, áp giải tụi tôi về phía con tàu đang là đà tìm cách đậu xuống đất. Lúc trước, tụi tôi thấy nó chỉ như một con tàu đồ chơi, nhưng bây giờ, trông nó to chang bang không khác gì tàu Lòng Chảo của bọn Yeerk. Trên tàu có đủ chỗ cho một trăm, nếu không nói là một ngàn Helmacron trú ngụ.
Một tên Helmacron hét lên, ấn tôi vào chiếc thang từ trên tàu thòng xuống. Tôi cố chạy hết sức cho kịp với cú đẩy của hắn. Cầu thang bắt đầu chuyển động trong khi tôi vẫn còn đang đeo tòn teng.
Nhìn quanh quất, tôi nhận ra mình đang leo vào một khu vực chứa máy bay rộng thênh thang. Bên phải bên trái đều có khoảng một tá phi cơ tí hon treo trên mắc.
"Tôi thấy sức mạnh của các anh. Thế còn sự run sợ của các anh đâu?" Marco hỏi.
Rừng mắt cẩm thạch lúng liếng của lũ Helmacron nhìn tụi tôi trân trối.
"Ôi, không. Tụi mình thành tù binh của những sinh vật hổng có óc khôi hài tẹo nào," Marco than vãn.
Hành Tinh Vỡtráng lệ. Bọn ta sẽ mang chúng bay tới trình diện thuyền trưởng. Chúng bay sẽ phải bò!>
Hai tên Helmacron hích tôi khuỵu xuống. Chẳng đau gì hết, có lẽ tại vì tôi quá bé. Mà cũng vì bé tẹo như con bọ chét nên tôi không ngã xa.
Tưởng sao chứ bò thì quá dễ. Khi nhỏ tí xíu, bạn rất dễ trở nên mạnh mẽ. Tôi lết đi trên hai đầu gối và hai bàn tay, nhẹ như không.
Tụi tôi phải bò quá xa. Con tàu dài cả dặm chứ không ít. Tụi tôi quẹo xuống những hành lang sáng trưng, leo lên những cầu thang, rồi lại đi vào những căn buồng hẹp chứa đầu trang thiết bị to đùng. Bò suốt dọc đường.
Thật là một con tàu ồn ào, náo nhiệt. Khắp nơi tràn ngập những tiếng lách cách, xủng xoẻng và tiếng rên ư ử. Nó sáng một cách bất thường - sáng hơn bất cứ con người nào có thể chịu nổi.
Cuối cùng, tụi tôi bò tới một căn phòng có mái trần hình vòm cung và sàn nhà khum khum như cái tô cạn. Chính giữa phòng có một tên Helmacron đứng sừng sững. Vô số tia sáng chiếu lóe chóe vào anh ta như ánh đèn rọi vào một ngôi sao màn bạc trong lễ trao giải Oscar. Trông anh ta cũng giống như bất cứ tên Helmacron nào khác, nhưng có quấn thêm một cái áo choàng không tay, óng ánh vàng.
Chỉ có một điểm khác biệt.
“Anh ta chết rồi,” tôi thì thào.
“Ừ, hắn ngoẻo thật.” Marcođồng ý.
Thuyền trưởng Helmacron chẳng động đậy, chẳng thở, cũng chẳng nhìn vào tụi tôi. Toàn thân anh ta được phủ kín bằng cái gì đó trông ná ná như mốc bánh mì và mạng nhện.
Tệ hơn nữa, tụi tôi còn thấy rõ rành rành anh ta đã chết như thế nào. Hai cánh tay và bốn cẳng chân của anh ta bị cùm chặt vào boong tàu. Ba lưỡi gươm thép dài ngoẵng đâm xuyên qua cơ thể anh ta. Tất cả đều toát lên vẻ trang nghiêm, trịnh trọng.
Cứ như…
“Khùng,” Marco lầm rầm.“Đám này bị chập mạch hết rồi.”