CHƯƠNG 15
Ôi, muôn tâu Thánh Thượng, vị thánh vĩ đại nhất trong các vị thánh vĩ đại, vị vua anh minh nhất trong các vị vua anh minh!Chúng thần đã bắt giữ hai trong số những người lại có chuyển đổi! Run sợ trước sức mạnh của chúng thần, chúng đã tự động quy hàng! Tàu Thiên Hà Blaster là đồ vô tích sự, không trợ giúp được cho bất kỳ ai!
Trích nhật ký tàu Helmacron,Hành Tinh Vỡ
ãy quỳ trước thuyền trưởng!>
Marco nhìn tôi, vẻ ngây ngô,“Tụi mình phải quỳ làm sao đây? Trước giờ tui chưa bao giờ quỳ.” Tôi nhún vai.
“Chúng tôi không biết quỳ như thế nào,” tôi phân trần với tên Helmacron đứng gần nhất.“Anh biết đấy, do khác nền văn minh và khác phong tục tập quán. Có lẽ anh nên chỉ cho chúng tôi…”
Đám Helmacron đưa nhìn nhau, rồi một tên lên tiếng,
Tôi thoáng thấy vẻ tinh quái nhá lên trong mắt Marco.“Bồ nghe quý ông đây nói rồi chứ, Cassie. Tụi mình quỳ đi.”
Nói đoạn cậu ta nhún hai chân về phía trước, bật ngửa ra rồi đan vòng hai tay ra sau gáy, nằm thảnh thơi y như đang sưởi nắng trên bãi biển.
“Tôi xin quỳ trước thuyền trưởng Helmacron hùng mạnh - nhà vô địch thế giới không bàn cãi của hạng cân bụi! Tôi xin thành khẩn quỳ như một đứa con trai không kiếm được bạn nhảy cho buổi khiêu vũ toàn trường, mà cô gái duy nhất còn lẻ cặp lại chính là cô trưởng nhóm cổ động viên quá khích! Ôi, vì thế mà chúng tôi xin quỳ. Cassie, bồ có thể tham gia vào bất kỳ lúc nào…”
Marco quay đầu qua, thảy cho tôi một cái nhìn khinh khi.“Ồ, thế mới là quỳ chứ. Nhớ cho thêm một ít cảm xúc vào nữa nha.”
“Ôi, tôi xin quỳ mọp… à…ờ… như một người thực sự quỳ,” tôi cà tửng.
Marco hào hứng nhảy vào trò đùa mới của mình. Dẫu sao thì cậu ta cũng có khối khán thính giả lý tưởng mà.“Ối, muôn tâu vị thuyền trưởng Helmacron đã tuyệt mạng! Chúng tôi xin quỳ mọp như những tay nghiền video game bị lạc trong khu thương xá mà trong túi mà không có lấy một cắc! Chúng tôi xin quỳ và quỳ! Các vị không thể tưởng tượng nổi sự tha thiết trong cái quỳ của chúng tôi đâu! Chúng tôi xin…”
“Chiếc hộp xanh í hả?” Tôi hỏi.
“Tôi không biết nó ở đâu. Một người bạn của tôi đã giấu nó đi rồi…”
“Vâng, những người khác… như chúng tôi. Những người đi với chúng tôi.”
Đột nhiên, toàn bộ máy trần vòm cung sáng rực lên, chiếu hình không gian ba chiều của khung cảnh bên trong chuồng thú. Tôi thấy Jake, Rachel và Ax. Tất cả đều còn sống, khỏe mạnh và đều ở trong kích cỡ và hình dạng thật của mình. Bọn bạn tôi đang lườm muốn nổ đom đóm mắt vào con tàu giam giữ tụi tôi.
Màn hình xao động để phóng to hình ảnh Tobias bé tí nị đang đậu chênh vênh trên vai Rachel.
Hà! Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cả nhóm không sứt mẻ gì. Hy vọng Tobias cũng ổn, dù là bị thu nhỏ…
Tên Helmacron quát.
“Chẳng đứa nào cả,” Marco mau mắn đáp.“Mà làđứa khác. Đứa này không có mặt ở đây.”
Tôi gật đầu nghiêm chỉnh.“Đúng, là người khác.”
Tất nhiên là tụi tôi chẳng biết mình sẽ phải nói gì nữa. Nhưng rồi tụi Helmacron phân tích câu trả lời.
Marco và tôi liếc trộm nhau.
“Năng lượng chuyển đổi… tức là… bọn mi có thể biết ai có quyền năng biến hình hả?” Marco hỏi, vẻ bán tín bán nghi.
“Chúng phân biệt được người có khả năng biến hình,” tôi nói với Marco, ráng không reo lên khoái trá. Nhưng lúc đó, hình như Marco vẫn chưa hiểu ra điều tôi đang toan tính.
“Ôi, thưa chủ nhân vô cùng dũng mãnh,” tôi ngoan ngoãn nói. “Chúng tôi có ngu ngốc mới dám lừa gạt các ngài. Ở trên hành tinh này chỉ có duy nhất một người khác cũng sở hữu năng lượng chuyển đổi như chúng tôi. Hắn ta chính là đối tượng các ngài cần tìm để đánh bại!”
Xem ra Marco vẫn chưa thông.
“Chẳng việc gì phải giấu giếm hắn trước dân Helmacron, Marco.” Tôi nói. “Chỉ duy nhất một người khác có khả năng biến hình trên Trái Đất. Dân Helmacron sẽ phải tiêu hủy hắn ta.”
Một ánh chớp xẹt qua óc Marco.“Visser Ba hả?”
Tôi gật đầu.“Đúng, Visser Ba.”