← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

“Tụi mình sẽ hướng dẫn họ đến chỗ Visser Ba chứ?” Marco hỏi tôi bằng giọng sẽ sàng hết biết.

“Bồ có ý nào hay hơn không?”

“Không,” cậu ta lắc đầu tỏ vẻ thán phục.“Cóđiều hơi… xảo trá một chút. Tui không ngờ bồ cũng tinh quái quá đi, Cassie.”

Visser Ba, tên cầm đầu cuộc xâm lăng Trái Đất, tên Mượn xác-Andatile duy nhất trong dải thiên hà. Yeerk duy nhất có khả năng biến hình.

“Chỉ một khúc mắc: tụi mình biết tìm Visser Ba ở đâu bi giờ?”

Marco nghĩ ngợi.“Có nhiều khả năng hắn đang ở trên tàu Lưỡi Rìu, hay trên tàu Lòng Chảo, hay đang ở trong vũng Yeerk. Hoặc…”

“Bồ nghĩ những chú chàng này sẽ tìm ra tàu Lưỡi Rìu hả?”

Marco rụt vai.“Một câu hỏi thiết thực hơn: những chú bé tí hon này sẽ làm gì khi tìm ra Visser Ba? Chẳng lẽ họ sẽ chích hắn bằng những tia Nghiệt xíu xịu kia?”

Một tên Helmacron cất giọng tru tréo.

“Hắn đang ở trên tàu không gian. Ở trên quỹ đạo,” tôi bảo.

Bọn ta không khùng đâu nha, bọn ta là hình ảnh cực kỳ mẫu mực của những người Helmacron can đảm và thông minh.Bọn ta thừa biết là giống loài tội nghiệp của chúng bay không có khả năng du hành vũ trụ thật sự.> tên Helmacron cất giọng nhạo báng.

“Chính xác,” Marco nói êm ru. “Nhưng nhân vật các ngài tìm kiếm không phải là loài người. Này nhé, Helmacron các ngài không phải là những sinh vật lạ duy nhất muốn thôn tính Trái Đất. Còn có loài được gọi là Yeerk nữa.”

Tin tức này gây ra một hiệu ứng toàn vẹn. Trong phòng vốn đã có nửa tá Helmacron bu quanh vị thuyền trưởng cứng ngắc. Giờ đây bất chợt có thêm rất nhiều Helmacron từ đâu rần rần kéo vô, tất cả đều inh ỏi truyền ý nghĩ. Một số Helmacron hấp tấp bấm bấm cài gì đó trông như bảng điều khiển máy tính. Những tên khác thì hì hục lôi những thứ vũ khí quá khổ vào.

Trong một rừng tiếng ong óng, rì rào, hỗn độn ấy, từđược lặp đi lặp lại không ngớt.

“Chúng biết bọn Yeerk,” tôi nhận xét.

“Ừ, đúng rồi.”

Bên cạnh những tiếng hú rít, gào la đó là những điệu bộ múa may quay cuồng với những gương mặt phẫn nộ và căng thẳng tột độ. Đột nhiên, không hề báo trước, tôi bỗng thấy hàng loạt lưỡi kiếm thép chẳng biết xuất xứ từ đâu thọc xoèn xoẹt qua! Bốn hay năm Helmacron tự nhiên bị tất cả các Helmacron còn lại bao vây chặt cứng.

Lũ nổi loạn thét. Những lưỡi gươm khua loang loáng và mớ Helmacron yếm thế bỗng biến khỏi tầm nhìn của tụi tôi, khuất sau bức tường các Helmacron đang hăng máu.

Sự yên lặng chợt ập đến, cũng đột ngột không kém gì sự huyên náo hồi nãy. Qua những khe hở của đám đông, tôi có thể thấy tụi Helmacron bị gươm xuyên thủng nằm xuội lơ.

Ôi trời, thật là một cảnh tượng hãi hùng. Nhưng coi bộ đám Helmacron còn lại chẳng mảy may bức xúc gì.

“Tốt hơn tụi mình nên chuồn khỏi đây mau,” Marco lầm rầm.“Đám quỷ này mất trí rồi.”

“Mình nghĩ chúng sẽ không, hoặc đúng hơn là chưa làm hại tụi mình đâu.”

Một tên Helmacron quay qua dòm chằm chặp vào tụi tôi.

“Bọn Yeerk có một tàu Lòng Chảo và một tàu Lưỡi Rìu ở trên quỹ đạo,” Marco khai báo. “Cần phải bắt đầu từ tàu Lưỡi Rìu, nhưng nó được ngụy trang rất kỹ, có thể qua mặt được tất cả các bộ cảm biến, radar và những máy móc khác.”

“Dĩ nhiên,” tôi nói nhẹ nhàng.“Nhưng các ngài có thấy không? Bọn Yeerk đã ở đây, có lẽ các ngài nên lưu tâm đến chúng thì hơn và thả chúng tôi đi…”

“Bá cháy,” Marco bình phẩm.

Xong, tên Helmacron cao giọng ra lệnh bằng ý nghĩ nghe mà xốc gáy.

Một cánh cửa mở nứt ra từ sàn nhà, rồi một cái đầu run rẩy, lớ ngớ lòi lên. Nó cũng y chang như những tên Helmacron khác, nhưng nhỏ con hơn. Cái đầu bẹp hơn nghiên vẩu về trước. Phần miệng coi đỡ ghê hơn, tuy vẫn mang vẻ côn trùng nhưng nhẹ nhõm và dịu dàng hơn. Nhìn tổng thể, sinh vật này toát lên vẻ khúm núm, nhún nhường.

Tên Helmacron đẩy tụi tôi chui qua lỗ cửa…

“Đực là gì ta?” Marco thắc mắc.“Có phải anh ta… ý mình…đây… là…”

“Mình cũng nghĩ vậy,” tôi gục gặc.“Những Helmacron to xác, bẳn tính kia chính là Helmacron cái. Còn gã này là Helmacron đực.”

“Chèngđéc ơi, bây giờ thì tui sợ thật sự rồi. Đây là một giống loài đầy những bà chằn giống như… Rachel.”