← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

a là giáo viên dạy bọn mi về sự phục tùng.>

Tụi tôi được lôi vào một căn phòng nhỏ cỡ viên aspirin.Ồ, dĩ nhiên tất cả mọi thứ đều nhỏ, nhưng ý tôi muốn nói là nó có vẻ nhỏ đối với chúng tôi.

Không có bàn ghế hay bất cứ đồ đạc nào khác. Tôi đoán tụi Helmacron chằng màng đến chuyện đứng hay ngồi. Cả tụi tôi cũng vậy - tôi cảm thấy khỏe khoắn vì kích cỡ của mình.

“Tên anh là gì?” tôi hỏi anh chàng Helmacron giống đực.

“Thôi bỏ.”

Marco đề xuất,“Thế tụi tôi gọi anh là‘Hèn’có sao không, nghe nàyHèn…”

"Marco, nói vậy không hay chút nào," tôi cắt lời.

"Hắn hổng có tên, và tụi mình phải công nhận một điều là: hắn là đồ hèn. Vậy thì, này anhHèn, nói cho tôi biết về thuyền trưởng đi? Ông ta chết rồi mà.”

“Tại sao các anh lại muốn thuyền trưởng chết?”

…>

Marco sững sờ, nhưng anh chàng Helmacron“Hèn”kiên nhẫn vẫn thao thao giải thích tiếp.

Marco nhìn tôi bất lực.“Đầu óc bọn này thật quái đản.” Cậu ta quay sang"Hèn".“Thế còn những chỉ huy khác thì sao? Tất cả đều bị giết hết à?”

"Cũng giống xã hội tụi mình đó chớ," tôi thì thầm.

“Nè"Hèn", có phải nhiệm vụ của anh là hướng dẫn chúng tôi cách hành xử không?”

“Tôi không phải là giống đực,” tôi nói. “Tôilà con gái, tức giống cái.”

“Vậy á? Đó là luật sao?”

Hènnhẹ giọng.

Một cánh cửa bật mở, chàng Helmacron bước ra ngoài và cửa sập lại ngay sau lưng gã.

Marco và tôi nhìn nhau.“Đám dân này điên loạn hết chỗ nói. Tụi mình cần phải trốn khỏi cái nhà thương điên này thôi.Tui hổng muốntrở thành thuyền trưởngđâu.”

“Ờ, đúng đó. Làm ơn đừngthăng chứcsớm. Nhưng tụi mình cần phải suy tính đã. Bọn Helmacron đang ráo riết đuổi theo Visser Ba. Điều đó có nghĩa là chúng tạm thời bỏ mặc Jake, Rachel và Tobias. Vậy là tốt rồi. Mặt khác, theo mình thì hình như chúng cần chiếc hộp xanh để tạo ra tia thu nhỏ. Và tụi mình cần chúng đưa trở về hình hài cũ,” tôi lập luận.

"Nếu bọn chúng có thể làm tụi mình lớn trở lại... Ồ, nếu đó là thiết bị chỉ chiếu một chiều thôi thì sao ta? Bồ có khi nào nghĩ tới khả năng đó không?"

"Mình hổng muốn nghĩ theo kiểu đó," tôi nói. "Mình có một gia đình và mình muốn quay trở lại. Và mình muốn có cuộc sống của mình."

“Chúng có thể hay có muốn giải phóng chúng ta hay không thì chỉ có chúng mới biết! Nếu phải vĩnh viễn nhỏ xíu thế này thì tụi mình sẽ lớn lên, sẽ sinh con đẻ cái và sẽ khai sinh ra một loài mới hoàn toàn: loài người tí hon.” Marco nói, vẻ đăm chiêu.

“Marco, làmơn nghiêm chỉnh chút giùm đi! Hãy nghĩ coi xem tụi mình phải làm gì…”

“Hừ.” Marco thở hắt ra. Tui đâu có biết phải làm gì. Nhưng tui biết chắc chắn một điều: đây là tụi mát dây. Chúng thanh toán chỉ huy của mình, rồi lại dựng những tên khác lên thay thế. Rất có thể, tụi mình sẽ tiêu đời chẳng vì lý do gì cả. Cho nên, ưu tiên số một bây giờ không phải là giúp chúng tìm ra Visser Ba mà làtrốn khỏi nơi này.”

“Nhưng bây giờ, có lẽ tụi mình đang chơi vơi trong không gian, trên đường đi tìm tàu Lưỡi Rìu cũng nên - biết trốn đằng nào đây?”

Cửa bỗng mở thình lình. Một Helmacron cái vênh váo bước vào và cất giọng nạt nộ.

“Vâng, thưa quý bà!” Marco dài giọng.

Chúng tôi bị điệu trở lại chỗ có vẻ là cầu trực chiến của con tàu. Chẳng hề có thuyền trưởng, dù còn sống hay đã đi đời. Xem ra tụi Helmacron tự làm công việc của mình, không cần phải được sai khiến. Dầu vậy, sự bất đồng ý kiến vẫn hiện hữu mọi lúc, mọi nơi.

Hướng dẫn viên Helmacron của tụi tôi quát.

Con tàu Lưỡi Rìu của Visser Ba hiện ra trên một màn hình video, hình ảnh không gian hai-chiều dẹp lép.

“Chao,” Marco tấm tắc.“Các anh, à các quý bàđã tìm ra tàu Lưỡi Rìu nhanh thật!”

Tôi chợt liên tưởng đến bọn sên Yeerk trong cơ thể tự nhiên và một đoàn quân Helmacron nhỏ xíu thi nhau dẫm đạp lên đó - giống  như một đàn kiến bâu lấy miếng xúc xích doo-doo. Tôi ráng nín cười.

“Visser Ba,” tôi nói. “Chắc chắn hắn đang trên đường đi đoạt chiếc hộp xanh…”

Tàu Helmacron liền nhấp nhổm không yên. Chúng tôi thấy một chiếc Con Rệp lao xuống, xuyên qua bầu khí quyển xanh da trời. Bờ biển thân quen của chúng tôi trải dài bên dưới.

Mặt trời sắp khuất bóng. Lằn ranh tối hù đang lừ lừ quanh Trái Đất, sắp sửa bỏ đến ngôi nhà của tôi. Thốt nhiên, tôi ngậm ngùi nhận ra mình đangcách xacuộc sống thân thương ấy biết nhường nào. Không cách xa đến hàng dặm, mà chỉ xa có hàng tấc và hàng phân thôi. Ba mẹ tôi giờ trở thành những quái vật khổng lồ cao tận trời. Marco và tôi, và có lẽ cả Tobias nữa, đang bị bỏ lại hoàn toàn cô độc trên vũ trụ này.

Tôi ghé mắt nhìn màn hình.“Làmơn cho nó to ra được không? Tức là phóng đại lên í?”

Màn hình giật cục một cái, chiếu cận cảnh.

“Hây, nhìn kìa!” Tôi reo lên. “Thú vị thật!” Tôi có thể thấy dải đại lộ uốn quanh trường tôi, với những nhà hàng thức ăn nhanh, cửa hàng quần áo, ngân hàng và những tấm biển quảng cáo.

Có một nhà hàng bị bỏ hoang, đứng chơ vơ trong một bãi đậu xe cỏ dại mọc um tùm. Tàu Con Rệp, vô hình đối với người trần mắt thịt nhờ lớp vỏ ngụy trang tinh xảo, đang chuẩn bị hạ xuống nhà hàng vắng vẻ kia.

Bỗng nhiên, mái nhà hàng bật nứt ra như một đôi cửa trượt. Tàu Con Rệp chở Visser Ba đủng đỉnh chui vô bên trong. Mái nhà liền lại ngay sau khi tàu lọt vào. Rồi gần như liền sau đó, một chiếc xe hơi limousine phóng vù ra, xé toạc bãi đậu xe.

“Khôn thiệt ta,” Marco thán phục.

“Đó là một toà nhà bỏ không,” tôi nói với bà Helmacron.“Tên Visserđã biến thành người và đi ra trên chiếc xe màu đen kia kìa.”

“À há,” Marco nói khôkhốc.“Tụi này cũng đã cố làm điều đó hoài rồi.”