← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Muôn tâu Bệ Hạ, vị thủ lĩnh kiên gan nhất!Chúng thần xin phủ phục trước Người, mặc dù chúng thần đang ở cách xa Người nhiều năm ánh sáng. Bổn phận buồn bã của chúng thần là phải báo cáo rằng: những tên càn rỡ phản phúc của tàu Thiên Hà Blaster đã tháo chạy! Chúng đã bắt đi hai sinh vật lạ đáng lý ra là của chúng thần và chạy mất! Chúng đã rời bỏ chúng thần, những chiến binh trung thành của Người, để chiến đấu với Kẻ Thù To Xác hầu lấy lại chiếc hộp xanh chứa năng lượng chuyển đổi.

Trích nhật ký tàu Helmacron,

Hành Tinh Vỡ.

Giống y như phimVũ Khí Tối Thượng[10]," Marco nói. "Tuyệt chưa! Đây thiệt là một cảnh tượng rượt đuổi kỳ cục nhất trần đời."

Visser Ba đã biến hình thành người và bước vào chiếc xe limousine. Tụi tôi từng thấy hắn làm như thế trước đây. Tôi đoán hắn thích xe limo là vì bên trong lớp kính đen ngòm của chiếc xe hắn có thể biến hình và hoàn hình mà không bị phát hiện.

Và có lẽ ở trong chiếc xe đó hắn còn có thể làm nhiều thứ khác tàn ác hơn. Visser Ba rõ ràng không tử tế với lũ tay chân của hắn cho lắm.

Chiếc limo lướt êm ru trên đại lộ. Màn đêm dần buông và rừng đèn neon đã thắp sáng. Những bộ phận hãm thanh vàng chóe lướt loang loáng thành những đường vân đen bóng trên chiếc limo. ChữMobilbên sườn xe lượn nhoay nhoáy như một con rắn xanh da trời và đỏ.

Một chiếc xe cứu thương hụ còi lao vụt qua. Một chiếc xe tải nhỏ chất đầy phụ huynh và con cái phăm phăm song hành với chiếc xe chở con quái vật nguy hiểu nhất Trái Đất, hay có lẽ là nguy hiểm nhất dải thiên hà…

Tụi tôi thấy rõ tất cả những hình ảnh này bởi vì khắp cầu trực chiến đều gắn màn hình. Tàu Helmacron bay là là bên hông chiếc limo, cánh cửa sổ bên phải phía sau chừng hơn một mét.

Đột nhiên, tàuThiên Hà Blasterrẽ ngoặt qua bên trái và bắn.

Pằng chíu! Pằng chíu!

Chùm tia sáng khổng lồ, dày cui phóng veo về phía cửa sổ. Nhưng dĩ nhiên, đối với chúng tôi, tấm cửa sổ kia là một vách đá đen thui, nhẵn thín. Màn hình Helmacron không phóng to mà lại thu nhỏ. Vì vậy, khi những tia năng lượng phóng đi, chúng chỉ còn nhỏ tí như những sợi tóc sang sáng.

Mấy bà Helmacron gào thét tưng bừng, tựa một đám cổ động viên bóng đá cuồng nhiệt khi đội nhà ghi bàn nâng tỉ số.

Pằng chíu! Pằng chíu!

Một lần nữa, khoang tàu tràn ngập tiếng reo hò, la hét. Sau đó, tấm cửa sổ xe limo bắt đầu hạ thấp xuống. Một gương mặt người nhăn nhó thòi ra ngoài.

Đích thị là Visser Ba! Tụi tôi biết lốt hình người của hắn. Cho dù cải trang làm người, hắn cũng không che giấu được vẻ hiểm độc.

Nhưng ngay lúc này thì hắn không tỏ ra đáng sợ lắm, mà chỉ khá bối rối. Tôi thấy cái miệng người của hắn mấp máy từ "Cái gì?" Và rồi từ từ vẻ mặt hắn lộ rõ nét kinh ngạc.

“Helmacron?”Miệng hắn thốt lên trong câm lặng.

bà Helmacron gần nhất hạch hỏi tụi tôi.

"Hắn nói 'Helmacron?'"

Mấy Helmacron gầm lên bằng ý nghĩ. Những lỗ miệng côn trùng gớm ghiếc tranh nhau bật ra những âm thanh“Bép! Bép! Bép!”

Pằng chíu! Pằng chíu!

TàuThiên Hà Blasterphóng hỏa, thẳng vào gương mặt xấu xí y như gương mặt của Kinh Kong[11]đang thò vào cửa sổ một tòa nhà chọc trời.

Bàn tay người của Visser Ba chụp lấy mặt và vuốt đi hai vết máu nhỏ xíu. Hắn nhìn chằm chằm vào vết máu một thoáng rồi đưa cặp mắt nảy lửa nhìn lên tàu Helmacron.

"Bồ có thấy có chút gì kinh hãi run sợ và bất lực ở đó không?" Tôi thì thầm với Marco.

"Không. Chỉ thấy một tên Yeerk trong lốt hình một quan chức thôi."

Và ngay lúc đó tình thế cuộc rượt đuổi xoay chuyển chết người.

Chiếc xe limo thình lình đổi hướng đột ngột. Một bức tường thép cùng với kính và gương mặt tàn ác chợt bay vèo về hướng tụi tôi, hừng hực như con sóng thủy triều.

TàuThiên Hà Blasterlộn mèo và thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc.

Chợt, một con người to như núi Matterhorn[12]nhô lên từ nóc chiếc limo đập vào mắt tôi.

“Cửa hứng nắng!” Marco la như bị bóp cổ.“Một tên Mượn xác-Người chui lên từ mui xe, chỗ cửa hứng nắng.

Trong tay tên Mượn xác có một khẩu súng. Tôi đã quá mệt mỏi với trò so sánh kích thước rồi, nhưng khẩu súng hắn đang chĩa về phía tụi tôi to khủng khiếp - đại bác chỉ đáng hàng tép riu thôi.

Bạn phải hiểu rằng tôi chỉ cao có một phần mười sáu inch. Viên đạn từ khẩu súng đó vọt ra có thể dài gấp mười, mười hai lần chiều cao tụi tôi. Nếu tính tỉ lệ như lúc tôi chưa bị thu nhỏ thì viên đạn sẽ dài cỡ mười lăm mét.

BÙM!

Lửa nháng lên từ nòng súng. Lửa phụt ra như núi lửa phun. Và viên đạn to cỡ chiếc xe buýt bay thẳng vào tàuThiên Hà Blaster.