CHƯƠNG 19
ChiếcThiên Hà Blastervụt lên với tốc độ ánh sáng. Viên đạn bự nhất vũ trụ bay sượt qua, bỏ lại một cơn lốc kinh hoàng trên đường đi của nó.
Mấy bà Helmacron lại rít róng.
Marco nhìn tôi, run như cầy sấy. Tôi cũng chẳng khá hơn.
Pằng chíu! Pằng chíu!
BÙM! BÙM!
Chiếc limo ngoặt hướng cái rụp. Nhưng con tàu tí hon bẻ lái còn ghê rợn hơn.
Chúng tôi đang bay bên trên chiếc limo. Tên Mượn xác-Người ở ngay phía dưới, gương súng lên.
Pằng chíu!
Tàu Helmacron phát hỏa và tên người giả hiệu điên tiết né hụp xuống.
BÙM!
Lại một viên đoạn cỡ con cá voi lưng gù bay chíu qua.
Quái đản cái là, trong tình huống hiểm nghèo như thế này mà mấy bà Helmacron vẫn không ngớt hò la, hú hét và kêu bép-bép. Mấy bả luôn miệng tuôn ra những lời đe dọa và khiêu khích.
Và rồi tình thế đến hồi tệ hại. Con tàu bay chệnh ra đằng sau chiếc limo.
“Không!Đồ ngu si! Xe cộ đang hà rầm!” Marco hốt hoảng la rùm.
Qua màn hình tôi thấy một cảnh tượng hãi hùng: một chiếc xe hơi đang lao xồng xộc vào tụi tôi. Đó là một chiếc xe thể thao. Mỗi thanh thép trên lưới bảo vệ sáng bóng của nó to cỡ tòa nhà Empire State.
“Bay lên!” tôi thét.
Một bà Helmacron hét.
Một bà khác không chịu.
TàuThiên Hà Blasterchúc xuống. Nhưng cơn lốc bốn bánh đang nhắm về hướng tụi tôi với tốc độ không thể tin nổi. Một cái hãm xung có chiều dài như cả một bờ biển nằm chình ình trên màn hình.
Chợt, tàu Helmacron chui ngay vào gầm xe, sát sạt có một milimét. Những bánh xe lăn xoèn xoẹt bên cạnh tụi tôi. Gió quất vù vù. Tụi tôi chui tọt ra qua thanh chắn va đằng sau.
Lại một chiếc xe khác ở ngay trước mũi tụi tôi. Đám Helmacron không cãi nhau chí chóe chuyện“lên” hay “xuống” như hồi nãy nữa, mà cẩn thận… tuốt những lưỡi gươm dài ra, vung lên.
Tôi co rúm người nép vào thành tàu cong vòng, và hoảng vía giật Marco xuống cùng núp với mình.
“Chúng ra cần phải ra khỏi đây,” tôi xì xầm.“Ngay lập tức.”
“Nhưng bằng cách nào?”
“Biến hình.”
“Biến hình á? Những anh chàng, à những bà chằn này có thể nhìn xuyên qua lốt hình biến. Tụi mình mà biến thành sói hay bất cứ con gì cũng sẽ bị chúng bắn mất thôi!”
“Tất cả là vấn đề kích thước,” tôi gằn giọng.“Tụi mình không đủ bự để đánh nhau với chúng, nhưng sẽ đủ nhỏ cho chúng khỏi thấy.”
“Không, không, không,” Marco lắc đầu nguầy nguậy.
“Chẳng còn cách nào khác đâu, Marco. Phải liều thôi.”
Cậu ta trừng mắt.“Thành bọ chét á?”
Tôi lắc đầu.“Bọ chét rất khó điều khiển. Ngoài ra các giác quan của nó yếu xìu hà. Mình nghĩ ruồi sẽ tốt hơn. Một con ruồi tí nị nì ni…”
Marco miễn cưỡng gật đầu. Tôi chẳng thể trách cậu ta được. Tôi đã từng biến thành ruồi nhiều lần rồi. Nhưng lần này tụi tôi sẽ biến đổi theo chiều hướng mà không ai trong bọn tôi có thể tưởng tượng ra được.
Kích thước cơ bản của tụi tôi là một phần mười sáu inch. Nếu biến thành ruồi thì tụi tôi sẽ nhỏ hơn tỉ lệ đó nhiều. Nhỏ lắm lắm…
Tôi ráng tập trung tâm trí, mặc lệ những tiếng hò hét vô duyên của mấy bà Helmacron.
Marco cũng đang teo rút lại. Bộ chân ruồi đâm khỏi ngực cậu ta, kèm theo một tiếng“bọp”. Cái miệng người của Marco xoắn vặn lại, vều ra thành bộ phận hút thấm… Ngay lúcđó, mấy bà Helmacron ở gần nhất nhận ra việc làm ám muội của tụi tôi.
Mấy bả la lối om xòm.
Lập tức, tụi tôi bị vây kín. Nhưng may sao, bây giờ đám Helmacron hóa ra là những bà ngố vụng về và chậm chạp, trong khi chúng tôi vẫn tiếp tục nhỏ nữa, nhỏ nữa… và mất dấu.