CHƯƠNG 20
Tụi tôi lao sầm sập về phía sàn tàu.Những hạt bụi li ti giờ bự như những hòn đá tảng, khiến sàn tàu kim loại láng o bỗng trở nên mấp mô như bề mặt bông cải.
Tôi đang nhìn tất cả mọi thứ bằng cặp mắt ruồi. Hàng trăm màn hình tivi, mỗi cái nhìn cùng một cảnh với một góc chỉ khác nhau một chút xíu. Màu sắc thật quái dị. Hình ảnh khi nào cũng vậy đó mỗi khi bạn ở trong lốt ruồi. Nhưng giờ thì tôi không chỉ nhìn mọi thứ chỉ từ cặp mắt ruồi không thôi, mà là cặp mắt của một con ruồi siêu tí nị.
Một bàn tay Helmacron bành ky từ thiên đàng thò xuống toan tóm lấy tôi. Nhưng khi nó càng gần thì tôi càng teo nhỏ đi, gần như là vô hình.
Tôi kinh hãi rú lên.
Marco hét toáng lên.
Một bức tường tế bào lờ phờ đu đưa trước mặt tụi tôi. Bàn tay Helmacron vẫn mải miết khua khoắng. Các tế bào ngón tay nhìn như những viên gạch của một bức tường - những viên gạch bự hơn tụi tôi nhiều.
Có tế bào trong suốt đến nỗi thấy cả cấu tạo bên trong, có cái thì mờ đục, có cái lại sáng một cách kỳ dị. Chúng hệt những túi plastic chứa đầy chất keo màu hồng nhạt gồm hạt nhân, chất nguyên sinh, ty lạp thể, không bào… - những thành phần tạo nên tế bào.
[13],> Marco nói lào khào.
Chầm chậm, bức tường tế bào lùi dần, bỏ lại hai con ruồi nhỏ như từng thấy - nhỏ hơn cả tế bào da nữa…
Marco nói.
Tôi nói, không chắc chắn lắm.
Marco nói chắc nịch.
Cậu ấy nói đúng. Có lẽ.
“chuyên cơ”đó đi!> Tôi gợi ý.
Tụi tôi tung cánh và phóng ào lên. Hổng biết cái ngón tay ấy cách bao xa, nhưng phải bay hết ga tụi tôi mới tóm được bức tường tế bào. Bàn chân ruồi của tôi thực hiện việc này khá trơn tru. Bức tường vẫn tiếp tục nâng xa khỏi sàn tàu.
Nhưng lúc này, khi màng tế bào ở ngay dưới chân, tôi nhận ra mình đã lâm vào tình thế nguy nan.
… nó bập bênh,> tôi hết hồn nói.… nó rung chuyển.>
Tôi cảm thấy phát bệnh. Kinh ngạc, bàng hoàng nhưng muốn bệnh.
Marco hổn hển nói.
Nhìn xuống bề mặt kêu u u ấy, tôi thấy rõ hạt nhân sắp sửa tự xẻ ra làm đôi.
Từ phía trên, một bức tường tế bào khác thủng thỉnh úp xuống. Ơ, nhưng sao lại có một đường đen thùi vắt ngang qua thế kia?
tôi nói, gắng hình dung ra phương hướng của ánh sáng.… bề mặt bên trên tụi mình thật ra là bên dưới.>
Marco nói.
Tôi nhướn cánh bay lên. Ruồi luôn luôn là nghệ sĩ nhào lộn bậc thầy. Và khi nhỏ tí thế này, nó bay nhanh như hỏa tiễn.
Tụi tôi chấp chới trên không trung một lúc, rồi đáp xuống một bề mặt mới. Hình như đây là một cánh đồng bạt ngàn, nhưng cao chót vót bên trên tụi tôi là một khối cầu xanh lá cây, cỡ như mặt trăng. Không thể biết được nó trải rộng đến đâu, chỉ đoán thôi. Tôi chỉ có thể chắc một điều: Cái bề mặt hoang vu do hằng hà sa số tế bào nhiều màu sắc tạo nên này có hình cầu.
Marco ồ lên.
Tụi tôi đang mê mải dòm cảnh tượng này thì con mắt bỗng lóe lên màu đỏ rực. Tôi thấy những mặt cắt của con mắt đang chớp nhanh theo phản xạ.
Nhưng có một thứ khác còn nhanh hơn cả ánh sáng. Một luồng không khí nóng thổi vèo qua cánh đồng vĩ đại, tức cái đầu Helmacron, như cơn bão. Một cái gì đó mắt người không thể thấy được, băng ngang qua mỏm dẹp trên đầu Helmacron.
Cả hai chúng tôi biết ngay nó là cái gì, nhưng chẳng dám tin.
Đó là ánh tia Nghiệt! Ánh sáng bao giờ cũng là ánh sáng, cho dù bạn đang ở kích cỡ nào.
Thế nhưng, với cơ thể bị trúng tia Nghiệt, khi luồng năng lượng kinh hồn dàn trải khắp cơ thể, thì phản ứng sinh lý học làm nổ tung tế bào thường diễn ra chậm hơn.
Có lần Ax đã giải thích cho tụi tôi, đó là do kỹ thuật độc nhất vô nhị của bọn Yeerk. Chúng ứng dụng nguyên lý máy Cắt của người Andalite - vốn tiêu diệt đối tượng nhanh chóng và không gây đau đớn - và phát triển thành tia Nghiệt.
Cố ý thiết kế cho tia Nghiệt tàn phá thật chậm, bọn Yeerk muốn kẻ thù phải chịu đau đớn.
Lúc này đây, khi đứng trên các phân tử đang rung rinh, tụi tôi thấy trước quá trình hủy hoại sắp diễn ra. Những tế bào dựng nảy lên, sôi ùng ục như suối nước nóng - những hạt nhân và ty lạp thể văng báy xáy như những mảnh đạn.
Marco thét, giật tôi ra khỏi cơn bần thần.
Vội xã đập đôi cánh ruồi, tôi nhỏm khỏi làn da vừa kịp lúc tiếng nổ dưới chân vang ầm lên.