← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Tôi bay vút qua những cành cây. Nghỉ rồi bay, nghỉ rồi bay. Cứ như vậy hoài cho tới khi tôi cách Visser Ba chừng ba chục mét. Tôi liền đáp xuống mặt đất, lẩn vào bụi rậm đằng sau một cái cây du khổng lồ và bắt đầu hoàn hình.

Mặc dù tôi đã làm việc này cả tá lần rồi, nhưng việc biến hình luôn làm tôi trở thành thứ gì đó dị hợm. Ý tôi là, cái gì đó phi tự nhiên. Quá trình biến hình không làm bạn đau đớn, nhưng vẫn có gì đó cứ thấy ghê ghê.

Một sự ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể khi những chiếc lông trở nên mềm nhũn và chảy nhão ra, biến thành lớp da ở bên dưới. Những cái cánh của tôi, chỉ còn lại da và thịt, trông như một con gà bị vặt lông á, bắt dầu co rút lại và biến mất vào trong những cái xương vai. Tôi cảm thấy những lóng xương trong đôi chân của mình kêu cọt kẹt khi chúng dãn ra để trở lại kích cỡ bình thường và trở nên nặng hơn.

PHỤT! Bất thình lình, những ngón tay phọt ra. Tôi có thể cảm thấy chúng đang giật mạnh nhưng vẫn gắn liền với vai của tôi.

Ui! Hai cánh tay của tôi bắt đầu nhú ra khỏi thân mình giống như hình ảnh chiếu nhanh một cái chồi cây đang nảy mầm, nhú lên khỏi mặt đất và phát triển vậy, rồi, từ hai cánh tay, những ngón tay và hai bàn tay ra được đẩy ra, tất cả quá trình này chỉ diễn ra trong có vài giây.

Tôi giờ đã là một cậu trai bình thường, bận một bộ đồ bó dùng cho vận động viên đua xe đạp màu đen xấu xí với dòng chữ T-shirt màu trắng. Tụi tôi không có cách nào biến hình cùng với quần áo, ngoại trừ bộ đồ bó sát. Giày ư, càng không. Đúng là bất tiện.

Người Andalite phát minh ra công nghệ biến hình. Và vì họ không bao giờ mặc quần áo - "da nhân tạo" theo cách gọi của Ax, thế nên họ chẳng việc gì phải bận tâm đến vấn đề biến hình cùng với quần áo cả.

Tôi núp mình trong bụi cây bụi bặm một vài phút, thở lấy sức trước khi biến hình lần nữa. Không có lốt thú nào làm tôi thích thú hơn ó biển. Trên thực tế, rõ ràng trông nó béo ú. Tôi tập trung. Tôi tưởng tượng ra chính mình đang bay.

PHỤT! Chân và tay tôi teo quắt lại và thụt vào trong người với một âm thanh như khi bạn hút một cọng mỳ Ý vào miệng vậy. Điều tốt lành duy nhất là tôi đang luồn sát đất khi bắt đầu biến hình nếu không thì đã đập mặt xuống đất rồi. Cực kỳ phiền toái. Hổng có chân cũng hổng có tay. Xui xẻo thay, cứ mỗi lần, quá trình biến hình diễn ra hoàn toàn khác nhau. Bạn không bao giờ biết chính xác nó sẽ diễn ra như thế nào. Rồi tôi bắt đầu co rút. Những cái cây xung quanh tôi cứ cao lên, cao lên nữa vì tôi cứ càng ngày càng nhỏ mà. Lá cây rụng trên mặt đất quanh tôi thì trở nên bự bành ky, lớn như những bãi đậu xe. Tôi đã nhỏ bằng con ruồi, nhưng cơ thể tôi vẫn giống người nhiều hơn. Tôi hổng còn bảnh trai nữa rồi. Lúc này, Marian hẳn sẽ hổng muốn hẹn hò đi chơi với tôi nữa. Thân mình của tôi bắt đầu được chia làm ba khúc. Sáu cái chân nhỏ xíu, đầy lông đâm ra khỏi cơ thể. Lưng tôi ngứa ran khi những chiếc cánh mỏng, nhẹ, bất thình lình đâm ra khỏi lưng. Tất cả diễn biến của quá trình biến hình tiếp theo là phần tôi thấy khiếp hãi nhất. Thình lình hai con mắt tôi nổ cái bụp. Chúng bắt đầu phân chia thành bốn, thành sáu, thành hai trăm năm mươi sáu và cứ thế tiếp tục. Tôi nhìn thế giới qua hàng ngàn con mắt nhỏ xíu, như những màn hình TV mờ căm với tầm nhìn bao quát mọi hướng. Những con mắt ghép. Một cái ống dài mọc ra từ miệng tôi, cái ống này được lũ ruồi dùng để chụp lên đồ ăn của chúng - những thứ rác rưởi hay đại loại thế - và phủ đầy nước bọt lên đó trước khi hút vào mồm. Tôi chẳng hề thích cái thứ này một chút nào cả.

Tụi tôi phí mất nửa giờ để tụ lại được với nhau. Sáu con ruồi với các giác quan được thiết kế để tìm phân chó. Thật không dễ chút nào, nhưng cuối cùng tụi tôi cũng tập hợp lại được, một phi đội gồm sáu con ruồi. Gớm quá!

Tụi tôi cất cánh. Một phi đội điên khùng gồm sáu con ruồi  mưu toan chặn đứng một sinh vật hùng mạnh bậc nhất trên Trái Đất.

Chỉ là một ngày vui nhộn khác nữa của hội Animorphs thôi mà.

Jake cất tiếng hỏi.

theo giờ của các bạn.> Ax đáp.Một trong những điều tuyệt vời của Ax là ảnh sở hữu một cái đồng hồ gắn liền trong cơ thể cho phép ảnh canh được giờ.

Ngoài ra…

“Ax à, tui thực lòng cho rằng bồ nên đối diện với thực tế rằng đó hổng phải là giờ của tụi tôi mà là giờ của tất cả mọi người.”

Ax lờ tôi đi.

“Cho qua vụ này đi nha,” Rachelđáp trả.

Tôi làu bàu.dễ dàng và tầm thường. Nhầm sao được mà nhầm?”

Ax hỏi.

Tụi tôi bay thấp, chậm chạp sà xuống những nơi có mùi thức ăn ôi thiu, và những thứ nức mùi khác.Tụi tôi lướt qua những ngọn cỏ dại. Chúng nom giống như là những ngọn cây, nhưng những cái cây này không cao lắm và lay động mỗi khi có gió thổi qua.Những đôi cánh ruồi luồn lách, nhào lộn, uốn éo về phía khoảng lông màu xanh dương và dáng dấp hắc ám của Visser Ba. Hắn mải miết chạy, rồi đột ngột cua vào một góc khuất nẻo. Khỉ thật, chỉ chút xíu nữa là tụi tôi đụng hắn rồi…

Cassie la lên.

Tôi ngoặt một cú muốn gãy cánh! Một đôi ruồi bay xoẹt qua mũi tôi. Tên Visser Ba phi nước kiệu, có sáu con ruồi hăng hái đuổi theo.

Jake nhắc.

Một bức tường màu xanh dương hiện ra sừng sững, ngáng ngang đường bay của tôi. Tôi thấy hai con ruồi bổ xuống và biến mất sau đường cong. Ồ, lại thêm hai con ruồi nữa.

Đến lượt tôi.

Tôi phóng vụt qua không khí.Visser Ba vẫn dòm trâng tráo ra phía trước, nhưng tôi không thể chắc mắt cuống của hắn có đang nhìn về phía tôi hay không. Tôi nhắm bụng hắn và xông thẳng tới.

Còn cách cỡ tấc rưỡi nữa! Tôi lộn ngược cho chân chổng lên trời, cánh cụp xuống dưới, và định hướng chui vào như một tên lửa phóng ngoằn ngoèo.

Còn cỡ năm phân nữa là“về đích!” KHÔNG! Hắn bỗng đột ngột quẹo gắt qua bên phải.

Tôi nhắm hướng xông vào lần nữa, nhưng bây giờ Visser Ba lại quẹo qua trái. Tôi điên tiết rủa.

…>

Visser Ba ngừng bất thình lình. Một bàn tay to bằng bangColoradovươn ra, cố túm lấy tôi! Hoảng vía, tôi quay ngoắt một trăm tám mươi độ và vọt lẹ lên không trung. Hồi sau ngoái lại tôi mới hoàn hồn nhận ra mục tiêu thật sự của đôi tay Andalite.

Visser Ba đang gãi mông.

Jake phát giọng truyền.

Đột nhiên trời tối bưng.

Một cái bóng lớn che khuất cả mặt trời. Một cảnh trông giống như trong phim viễn tưởng.Một chiếc chiến đấu cơ Con Rệp.Có lý do hẳn hòi cho cái tên đó nha.Trông nó y chang một con gián đen thui, to cỡ chiếc xe buýt học sinh, với hai cái trục ngo ngoe như càng cua giơ thẳng ra - giống như cần ăng-ten có những phụ tùng lằng nhằng.

Chiếc Con Rệp bay chậm rì cho đến khi tiếp đất. Tôi nín thở. Một khung cửa, hay một cái lỗ đen ngòm hình chữ nhật, hiện ra ở bên hông chiếc Con Rệp.

Cái đống xanh dương to đùng trước mặt tôi đủng đỉnh bước vào. Tôi bám theo hắn.

Bên trong chiếc Con Rệp tối om. Vài dãy đèn thắp dọc theo mái trần và sàn tàu. Một hộp đèn nổi bật lên, chắc chắn đó là bảng điều khiển. Khi lối vào bị bít lại thì áp xuất không khí xung quanh tôi thay đổi bất chợt. Tôi vẫn không rời mắt khỏi gã Visser.

Jake lại hỏi.

Houston. Mười giây để liên lạc.> Tôi cà rởn.

Visser Ba dừng lại. Tôi nhào xuống bụng hắn. Ngay khi xúc giác tôi cảm nhận được mấy sợi lông của hắn, óc tôi muốn nổ tung vì giọng truyền như lệnh vỡ của Visser Ba.

Có con gì đó đáp lời. Taxxon chăng? Nhưng tôi chẳng thấy gì hết ngoài hai túm lông xanh dương to chàng dàng. Nền da hồng hồng của khu rừng lông này thật ấm, nhưng tôi không muốn đụng chạm vào làn da ấy, mà chỉ ráng bám chặt vào sợi lông đung đưa.

Jake hỏi.

⚝ ✽ ⚝

Ax nói, giọng lo lắng.

Cái bụng ruồi của tôi nảy tới nảy lui. Tôi cố túm chặt sợi lông của Visser Ba. Chúng tôi đang cất cánh, và phải chật vật lắm tôi cưỡng lại được bản năng của ruồi chỉ muốn xồ bay lên khi có vật gì đó lay động.

Jake hỏi kỹ.

Tôi hỏi ngang.

tôi nghe Cassie suýt xoa.

Tobias than vãn.

Rachel bực bội lên tiếng.

Dĩ nhiên tụi tôi có lý do để bất mãn với tin tức này. Vậy là tụi tôi sẽ phải hoàn hình giữa chừng ngay trên phi cơ, ngay giữa nơi có tụi Taxxon, Hork-Bajir và Visser Ba trấn giữ.

Tobias nhấm nhẳng.

Tôi  cảnh báo.