← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

x, bồ có biết nơi đến là đâu không?> Jake hỏi.

Cassie nhảy vô hỏi.

Hỏi mới hay chứ. Tụi tôi đang kẹt cứng trong chiếc Con Rệp, ở sát bên kẻ thù ghê gớm nhất và chỉ có hai lựa chọn: một là lộ mặt ra, đồng nghĩa với tự sát; hai là phải sống nốt quãng đời còn lại trong thân xác loài côn trùng chuyên bới các đống rác.

Bùùùm!

Rachel hét toáng lên.

Ax đáp.

Nếu chiến đấu cơ Con Rệp trông như một chiếc xe buýt, hay phi thuyền Lưỡi Rìu giống một máy bay phản lực loại lớn, thì chiếc này nhìn như một cái rìu thời Trung Cổ. Và nó là tàu riêng của Visser Ba.

Jake nhận định.…>

Tobias thêm vào.

Cassie reo lên.

Ax có vẻ tự ái.

Đột nhiên, áp suất không khí nhẹ bẫng đi, khiến tôi bị mất kiểm soát. Tôi dợm bay lên, lượn lờ vài dạo rồi cuối cùng rúc thật kỹ vào bụng Visser Ba.

Tôi la lên, ráng kìm chặt đôi cánh ruồi xuống đám lông màu xanh dương để cưỡng lại niềm ao ước muốn nhảy choi choi lên. Ngay lúc đó có sáu cây cột xanh khổng lồ cọ quẹt xung quanh tôi.

Tôi hốt hoảng la.

Visser Ba quát to. Hổng rõ hắn quát chúng tôi hay quát lũ lâu la của hắn.

Rachel bảo.

Jake hô.

Cú nhào đầu tiên không trúng tôi. Khi cố né những ngón tay đang gãi sồn sột của Visser Ba, tôi nhảy té tát giữa những sợi lông to như cây cọ - như Tazan phấn chí chuyền cành sau một vại Mointain Dew.

Jake hét lên.

Tôi quát lại.

Đột nhiên, những ngón tay ngừng di di mà khum lại thành một lồng úp chụp lấy tôi. Kẹt ngắc rồi.

Cassie kêu lên.

Tôi cảm thấy một luồn gió mát thoảng nhẹ qua người. Tiếp theo, tôi thấy trời đất quay cuồng, rung động. Thì ra một con Taxxon đang trườn vào.

Ax dịch.

Gã Visser đã rụt tay ra khỏi bụng.

Visser Ba gằn giọng hỏi.

Ax thốt lên đầy kích động.

Jake đáp.

…> Ax đáp lại vẻ ngập ngừng, không trả lời thẳng câu hỏi của tôi.

Lại giọng Visser Ba rồ lên. Với số lượng Venber gấp đôi thì chiến dịch của bọn ta sẽ rút ngắn được một nửa thời gian.>

Tobias nhăn nhó bình luận.

Và đây chính là phần tôi thích nhất trong một giờ qua. Người ta nói trong một chiến dịch thì chín mươi chín phần trăm là rình rập còn một phần trăm là sự sợ hãi tuyệt đối. Đúng đó. Tụi tôi đang ẩn nấp, đang treo tòn ten ở dưới bụng của Visser Ba, và đang cố để không hét toáng lên vì sợ hãi. Ý tôi là, một con ruồi chẳng là quái gì khi bạn đang bận rộn. Nhưng nếu nhìn thấy, chắc hẳn bạn sẽ lưu tâm đến nó ngay tức thì. Như vậy là không hay rồi.

"Vậy," tôi nói, "Có ai mang theo bộ bài không? Có ai mới coi được bộ phim nào hay không? Có ai có lời xưng tội nào thú vị muốn xưng không?”

Xem ra tụi tôi đang ở trong tư phòng của Visser Ba. Một căn phòng phụ chẳng có đồ đạc gì ngoài một dàn máy tính. Dẫu sao thì người Andalite cũng đâu có cần ngả lưng hay ngồi xuống.

Trên tường, có treo một vài thứ như là đồ mỹ thuật. Một số vật lớn được làm bằng thép,hay có vẻ là thép, được trau chuốt công phu. Dăm ba mạch dò điện tử. Một số răng, sừng hay lưỡi cưa.Tụi tôi cho rằng có thể chúng là những công cụ tra tấn được thu thập từ khắp nơi trong dải Ngân Hà.

Tụi tôi có suy nghĩ đó bởi vì tôi nhận ra một trong những tác phẩm nghệ thuật đó: nó có tên là“máy chém bằng sắt.” Hổng phải là ban nhạc rock Khủng Long mà là một cái lồng thời Trung Cổ bên trong gắn đầy đinh nhọn.

Hơi buồn một chút khi nhận ra rằng có một vài viện bảo tàng trên Trái Đất  đã miễn cưỡng đóng góp một dụng cụ tra tấn nhân danh loài người và còn buồn khủng khiếp hơn khi nhận ra rằng tụi tôi đang có ý định chống lại một kẻ mà kẻ này cho rằng nên treo một cái máy chém trên tường thay cho bức tranh cổ động cho bộ phim Baywatch[4].