← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Jake đã đưa ra hai kế hoạch. Kế hoạch A, nếu Visser Ba tình cờ có việc gì đó phải ra khỏi phòng, thì trong lúc đó, tụi tôi sẽ gấp rút hoàn hình rồi lại biến hình. Nhưng nếu như, thời gian cứ trôi còn Visser Ba chẳng có ý rời bước, mà chuyện này có vẻ nhiều khả năng xảy ra hơn, thì tụi tôi sẽ phải thực hiện kế hoạch B mạo hiểm hơn rất nhiều.

Với tôi, thế lại hay. Tôi đã tư thế sẵn sàng để làm gì đó không thì sẽ phát điên. Ngồi im không làm gì là lập tức, toàn bộ thời gian sẽ được giành cho việc nghĩ ngợi đủ thứ, ví như nào là chết chóc, nào là phá hủy, nào là đau đớn, nào là bạo lực. Không hoạt động sẽ khiến ta sợ hãi. Một cách khác để phòng vệ nỗi sợ hãi là hài hước. Theo quan điểm của tôi, nếu bạn không đang cười thì là bạn đang khóc. Hài hước là một kỹ thuật mô phỏng. Ngoài ra, tôi còn coi đó là nhiệm vụ của tôi giúp cho tụi tôi không bị nhụt chí trong những tình huống như thế này. Giải trí cho quân mình í mà.

tôi nói.

nhỏ trả treo.

Tôi phớt lời cảnh báo của nhỏ.

Tobias ngắt lời.

tôi nói.“Làm thế nào tôi qua được bờ kia?”>

Ax nói.

tôi đáp.“CôĐANG ở bờ bên kia rồi còn gì!”>

Rachel nói.

Tobias nói xuôi xị.

Ax ngơ ngác.

tôi cật vấn.

Jake hỏi.

Vẫn hướng Bắc ư?Còn bao lâu nữa thì tụi mình phải hoàn hình?> Jake lại hỏi.

Ax đáp,ảnh nói thêm, bằng cái giọng mà tôi dám thề là có chủ tâm chòng ghẹo.

Dĩ nhiên câu này là của Rachel rồi.

…> Jake nói, giọng không được nhiệt tình cho lắm.

[5]Ax-ngố,> tôi nói.

⚝ ✽ ⚝

…đừng bận tâm.>

Tất cả mọi thứ bỗng yên ắng trong vài giây. Sau đó trí óc chúng tôi lại vỡ toang ra vì một giọng truyền lanh lảnh.

Tôi cảm nhận được một làn gió thoảng nhuốm đầy mùi của một chiến binh Hork-Bajir.

Gã Visser giật mình khiến tôi bị lắc đảo y như động đất.Gã quát tên Hork-Bajir vừa thò mặt vô.

Tên Hork-Bajir có vẻ lúng túng.

Visser Ba gầm vang.

Jake nhắc.

Ax lại tiếp.

Lại một luồng gió nữa xộc vào. Tôi ngửi thấy mùi một tên Hork-Bajir khác.Visser Ba rống lên. Trái tim ruồi bé nhỏ của tôi muốn nổ toang. Có tiếng cơ bắp khua. Tôi bay liền ngay khi Visser Ba vung cái đuôi thần sầu của hắn lên.

Huỵch!

Một thân xác đổ kềnh xuống nền nhà. Tôi hổng muốn nghĩ xem đó là chuyện gì và đó là ai ngã.

Tôi cũng cảm thấy tội nghiệp cho mấy tên Hork-Bajir. Chúng chỉ là những tên nô lệ bất lực của bọn Yeerk mà thôi. Bất kể chúng có làm gì đi nữa thì đó cũng là do mệnh lệnh của tên Yeerk trú trong não mình.

Trên thực tế, trước khi bị bọn Yeerk chinh phục, người Hork-Bajir là một giống loài hòa hiếu. Họ chỉ được cái bự con, ngờ nghệch - những con thằn lằn ăn vỏ cây. Và họ khá là tử tế, thiệt đấy.

Những nạn nhân vô tội trong chiến tranh dường như ai cũng thuộc loại đó cả.

Ax hét lên lần ba và lần này tôi nghe có mùi hai tên Hork-Bajir bước vào.Tôi  đoán là chúng cho rằng hai tên vào cùng một lượt sẽ có ích hơn chăng.

Không hề.

Visser Ba giận phát khùng, Hắn phi về phía hai tên Hork-Bajir, phi ra cửa. Ra ngoài!

Jake kêu lên.

Tôi bắn người xuyên qua không khí. Tôi quan sát thấy một khối màu xanh dương bự chảng biến dạng sau cánh cửa.Cánh cửa ập lại ngay sau lưng hắn.

Jake ra lệnh.

Tôi nhào xuống đất và hoàn hình ngay lập tức.

Việc biến hình chả bao giờ có trình tự logic gì sất cả. Không bao giờ trình tự được lặp lại đến hai lần giống hệt nhau. Lần này, cặp mắt của tôi biến đổi đầu tiên. Hàng ngàn con mắt nổ đến cái phụp. Như vậy, tôi lại có cặp mắt người.

Điều này chả hề hay ho tẹo nào. Vì nó khiến tôi có“cơ hội” quan sát mọi người - kể cả bản thân tôi - hoàn hình. Và nó cũng cho tôi một cái nhìn rất thực về tên Hork-Bajir tội nghiệp đương nằm chình ình trên sàn. Chí ít thì thân thể hắn vẫn còn nguyên vẹn. Rất có thể hắn vẫn còn sống. Người Hork-Bajir rất khỏe, rất cường tráng. Phải, rất có thể hắn sẽ sống, nếu như bọn Taxxon không tìm thấy hắn trước khi hắn tỉnh lại.

Sự biến đổi ở Rachel đặc biệt kỳ dị. Thoạt tiên, người nhỏ phổng lên. Trước mắt tôi, nhỏ đang từ một chấm nhỏ xíu, cao ngổng lên đến gần một mét sáu với cặp mắt phức hợp của ruồi, những lọn tóc vàng đâm ra từ sau đầu.

Cassie là thiên tài biến hình. Nhỏ thực hiện việc hoàn hình khả dĩ hơn cả, thậm chí còn hơn cả Ax. Trong một vài giây, nom nhỏ đã hầu như trở lại bình thường, ngoại trừ hai cái cánh mỏng tang gắn sau lưng nhỏ. Nom nhỏ giống như một thiên thần hay là một bà tiên trong truyện cổ tích vậy.

Tôi nhìn xuống hai tay mình. Chúng vẫn là những cái vuốt lông lá, phiên bản phóng đại của cẳng ruồi. Tôi quan sát thấy những cọng lông dày cui biến mất, thay vào đó là lông người. Đầu mút của những cái vuốt gãy nứt, nghe như vỏ trứng bị rạn. Những ngón tay của tôi từ từ trượt ra, giống như năm con rắn mới đẻ chuồi ra khỏi vỏ trứng.