← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Ax tìm thấy những cái khoang chứa hàng và dẫn đường cho tụi tôi như thể ảnh được sinh ra và lớn lên trên tàu Lưỡi Rìu vậy.

Cassie nói.

Rachel nói.

Nhỏ đã sẵn sàng để hoàn hình. Và theo như tôi thấy, nhỏ có lý: chết lãng nhách như một con bọ là không thể chấp nhận được. Nếu bọn Yeerk có ý định tóm giam được tụi tôi, thì chúng đừng có hòng nghĩ tới chuyện đơn giản chỉ cần dùng có một chai Raid[7].

Dường như tụi tôi đang bị mắc vào cái bẫy mà do chính tụi tôi giăng ra. Visser Ba biết chúng tôi đang ở trên tàu của hắn. Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Một trận đánh ác chiến rồi sẽ nhanh chóng nổ ra, và bọn Yeerk là kẻ quyết định thời gian khơi mào.

Trong cơ thể nguyên thủy của mình, tụi tôi mới thấy rõ tụi tôi đang sợ hãi đến mức nào. Tôi có thể thấy điều đó qua cách nghiến chặt hai hàm răng của Jake, qua cách cười của Rachel, qua nỗi lo lắng đượm vẻ buồn bã của Cassie. Thà cứ ở trong lốt hình biến có lẽ lại tốt hơn. Trong lốt hình biến, bạn có thể nghe thấy nỗi sợ hãi nhưng bạn không phải chứng kiến nó hiển hiện trong ánh mắt người đối diện. Tôi ngó sáng Rachel và khi tôi vô tình chăm chú quan sát nhỏ, tôi ráng xác định, phải đến lần thứ một triệu rồi, xem liệu rằng Rachel thực sự can đảm hay chỉ là mắc chứng điên khùng.

Tôi nhòm Rachel trân trân, chợt thấy đằng sau nhỏ có một khối thủy tinh to đùng, nhô thẳng lên. Một xy-lanh cao khoảng ba, bốn mét, đường kính chừng một mét rưỡi. Bên trong ống lờ mờ một hình hài húp híp, óng ánh bạc, được những tia sáng tù mù màu xanh da trời rọi vào.

Đúng rồi! Cái ổng thủy tinh đông lạnh đầy sương mù cao gần bốn mét này có đựng một cơ thể sinh vật. Trong khoang chứa hàng còn có nhiều ống xy-lanh khác, chất thành một hàng dài. Hình như mười ống cả thảy.

“Nom có vẻ giống như một loài sinh vật nào đó thì phải,” Cassie nhận xét.

Tôi cảm thấy hơi lạnh phả ra từ phía đám ống xy-lanh. Lại gần, tôi định rờ vào một ống nhưng đầu ngón tay tôi chợt tê cóng lại trước khi chạm được đến nó.

“Rồi, đây là một sự quái dị mới toanh hoàn toàn không cần thiết tẹo nào,” tôi nói.

…> Ax ngập ngừng nói.

“Như cái gì?” Tôi nôn nóng hỏi.

Ax đáp.…>

“Venber là cái gì?” Rachel hỏi.

Ax giải thích.…>

“Á, lại nói về sự tuyệt chủng,” tôi chắc lưỡi.“Bây giờ mấy bồ muốn biến hình hay muốn có một kết cục tương tự như vậy đây?”

Cassie căng mắt nhìn qua làn sương mù, ráng nhìn kỹ vào sinh vật to lớn màu bạc.“Visser Ba âm mưu điều gì với lũ sinh vật lạ bị tuyệt chủng này nhỉ? Bồ biết những gì về họ, hả Ax?”

“Giờ thì cái nhiệt độ đó là của chúng ta phải không?” tôi lẩm bẩm.“Nè,ở đây có chuyện phải tính tới nè: Mấy tên xấu xa kia có thể xuất hiện ở đây bất cứ giây phút nào, theo giờ của chúng ta đó nha. Vậy mà tụi mình định tiêu tốn một vài phút cuối cùng trên đời chỉ để bàn luận về một giống loài ngoài hành tinh đã tuyệt chủng thôi sao?”

Câu nói của tôi hẳn đã gây một chút kích động. Thực tế, Jake đã mỉm cười. "Marco nói đúng đó. Chuẩn bị tư thế sẵn sàng đi nào."

Đột nhiên, Ax tỏ ra cảnh giác cao độ. Có vẻ như ảnh nghe thấy tiếng nhạc từ xa vẳng lại.Ax thông báo.

“Tốt. Thế thì biến hình mau.” Jake giục giã.

Giảm độ cao ư?Tôi tự hỏi.Chuẩn bị hạ cánh sao? Tại sao Visser Ba lại cho tàu hạ cánh? Nếu đáp xuống đất, tụi tôi sẽ dễ dàng trốn thoát.

Có nhầm lẫn gì chăng?

Tôi quẳng béng nỗi lo đi. Tôi đã lo lắng quá đủ rồi.

Vài phút sau, chúng tôi đã sẵn sàng. Jake biến thành cọp; Rachel trong dạng gấu xám; Cassie là sói; Tobias và Ax ở trong hình dạng tự nhiên. Còn tôi, tôi biến hình thành khỉ đột.

Tụi tôi đã hợp thành một tiểu đội thúchiến đấu mạnh mẽ vàquyết tử. Và rồi…

Vuúút!Cửa bên trái mở.

Vuúút!Cửa bên phải mở.

Vuúút!Cửa ngay phía trên đầu mở.

Cứ mỗi lần một cánh cửa mở ra, là lại có hàng chục tên Hork-Bajir cùng chen chúc xông vào. Đằng sau chúng, vẫn còn nhiều Hork-Bajir nữa xuất hiện.

Ngay lập tức, tôi hiểu ra tại sao Visser Ba lại đáp con tàu xuống: Hắn đã xác định ra vị trí của tụi tôi. Và… tụi tôi chết là cái chắc.