CHƯƠNG 11
Tôi rớt đánh ạch một cáitừ độ cao khoảng sáu mét, vập mặt xuống, vừa lúc bị hàng trăm ký thịt thú và người ngoài hành tinh đè lên.
Có một tiếng Phụụụt đinh tai nhức óc. Tàu Lưỡi Rìu đang lấy độ cao. Tôi nghe giọng truyền của Visser Ba rít lên.
Tôi bấu chặt lấy mặt đất, cố lách khỏi đống lộn xộn kia. Nhưng mặt đất cứ trơn tuột dưới tay tôi.
Băng tuyết! Cách mặt mình vài phân, tôi thấy móng vuốt của Jake đang cào cấu mặt băng.
Tôi cố hích cho con gấu xám đang đè lên người mình rơi xuống. Không nổi! Sau đó, chỉ khi Rachel tự lăn ra tôi mới ráng đứng lên được.
Tôi cảm thấy da mình rách toạc khi nhoài ra khỏi băng. Đau quá!
Nhưng rồi tôi nhìn thấy những cái chân của Rachel. Hay ít nhất là nơi chúng từng tồn tại. Nhỏ đang cố nhanh chóng hoàn hình. Con gấu có thể chịu được rất nhiều vết thương nhưng không phải là chuyện bị mất hẳn nguyên một bàn chân.
Cassie co giật cái thân sói tới lui như người đang mớ.
<...> Tôi đáp.
Tàu Lưỡi Rìu đã chọc thẳng lên không trung, xuyên hẳn qua những đám mây và mất hút. Nhưng chắc chắn nó sẽ quay trở lại.
Jake thừa nhận.…ừừ… quááá…!>
Cánh tay tôi không còn cử động được nữa. Lạnh quá trời đất. Dòng máu vẫn còn ấm trong ngực tôi phả ra ngoài một làn sương mù. Lốt khỉ đột của tôi chỉ thích nghi được với thời tiết nóng ẩm thôi. Trong khi đó, vùng nóng ẩm đang ở đâu đó rất xa đây…
Cassie đang là người trở lại, đứng chân trần trên băng run lẩy bẩy.“Mììình biếếến hìình lại thôi,” nhỏ lập cập nói. Rachel đã hoàn hình cách đó không xa.
“Đây làAlaskahay sao ấy?”Rachel la lên, phun khói phì phò ra giữa hai môi.
Tobias đáp.…>
Khu căn cứ lờ mờ hiện ra tuốt phía xa. Bên phải tôi là một vũng nước đã đóng băng một nửa, trên bề mặt của nó có những đường dích dắc do băng nứt. Chếch về bên trái, cách bờ biển một trăm thước, là một dãy đá lộ thiên khổng lồ, lởm chởm - chân một dãy núi bạt ngàn, trải dài ngút tầm mắt, không cây cối, chẳng cỏ hoa, chỉ có một đỉnh núi đen thùi in trên nên tuyết trắng.
Hawaii, cũng chẳng phải Caribbean.> Tôi nói, cố quên đôi bàn chân khỉ đột của mình đang đóng băng tại chỗ.
Cassie rên rỉ.
Rachel kêu thất thanh.
Tobias đột nhiên xụm xuống, lăn đùng ra băng, đôi cánh đập yếu ớt.
… bay… cũng không thể… biến hình được nữa… lạạnnh quáá…>
Rachel ôm lấy Tobias, hấp tấp dùng bàn tay nửa người nửa gấu xám xoa xoa vào ngực cậu ta cho ấm lên. Nhỏ biến hình to lên trong khi vẫn áp Tobias vào bộ lông gấu dày xụ của mình.
Tôi đập hai bàn tay vào nhau, cố xoa bóp để lấy lại cảm giác ở mấy ngón tay. Tôi nhìn lên và trông thấy tàu Lưỡi Rìu - một hình thù đen trùi trũi ịn vào mây.
Ax nhận xét.
Điều đó khiến tôi thấy khá hơn. Nhưng không ai, dù chỉ một phút, nghĩ rằng hắn cứ để tụi tôi thoát dễ dàng như thế.
Rõ rồi, Visser Ba chẳng việc gì phải vội vã. Không như tụi tôi, hắn rành rẽ nơi này. Và hắn biết, tụi tôi cũng chẳng chạy được xa.