CHƯƠNG 12
ụi mình phải di chuyển ngay thôi,> Jake nói. Lốt cọp của nó chịu lạnh khá giỏi, tôinghĩthế.Còn không thì là nó đang làm bộ là như thế và không chịu than thở. Cũng tốt thôi. Tôi sẽ than thở giùm cho cả nó.
Cassie hỏi.
nổigì cả,> ảnh bảo.
Jake nói.Chịu khó chịu đựng thêm vài phút nữa đi. Tụi mình cần phải chạycàng xa càng tốt!>
Tôi ráng phóng mình thật nhanh, nhưng cứ chậm rề rề, như thể bàn chân không còn gắn vào cẳng nữa. Mỗi cơn gió như một mũi kim chích vào mặt tôi. Nước mắt nhỏ tong tỏng xuống má và đông ngay lại khi chưa kịp lăn xuống tới cằm. Máu trong ngực tôi dần trở nên một lớp áo choàng nước đá màu hồng.
Chúng tôi đi chẳng được bao xa.
Ax thều thào.…>
… Ax! Tobias!> Jake ra lệnh.
Rachel giục giã.Mìnhsẽ che chởchomấy bồ…>
Rachel đứng cạnh Ax trong khi ảnh bắt đầu biến hình. Còn Tobias, vẫn còn đang ở trong vòng tay của nhỏ, bắt đầu teo rút lại. Rồi Rachel bốc Ax vẫn còn đang trong quá trình biến hình lên và giữ ảnh ở trước ngực gấu của mình.
Jake hối thúc.
Chúng tôi lại xuất phát, một đoàn quân tổng hợp lạc lõng, khổ sở, lê lết. Cọp, gấu, sói và khỉ đột.
Tôi bắt đầu rên hừ hừ. Tôi là khỉ đột! Mà đây là tuyết!Tức cườiquá! Lạnh quá!
Mệt dễ sợ. Mệt bã người luôn.
Tôi quay đầu lại xem tàu Lưỡi Rìu có quay lại không.
Hổng có gì trên bầu trời ngoại trừ đám mây ở trển khá đẹp. Nom giống hình một con ngựa. Không, kỳ lân chứ. Đúng rồi. Đẹp.
Chúng tôi cứ cắm cúi chạy dọc theo bờ biển đóng băng, núp dưới bóng của dãy đá buồn tẻ.
Mỗi bước chạy như là tra tấn. Bàn chân tôi tê lịm, nhưng cẳng chân lại đau âm ỉ. Bốn chân khỉ đột của tôi gồng lên chịu sức nặng toàn thân, các khớp rướm máu.
Thình lình, gió tạt mạnh hơn, quất vào mặt tôi vun vút, cắt xoèn xoẹt qua lớp lông khỉ đột của tôi như thể người ta đang xén lông cừu.Tôi là chúa ghét gió. Gió làm tôi mệt mỏi, khiến tôi không thể nhìn thấy rõ.
Cứ đi theo con mèo màu cam kia,tôi tự nhủ.Cứ đi theo con mèo cam vằn đen bự chảng kia.
Lạnh quá, lạnh như thể bạn trút hàng triệu triệu viên nước đá vào bồn tắm và trèo vô đó… ngâm mình.Có lẽ bạn chỉ có thể cảm nhận được một phần rất nhỏ những gì tôi đang cảm thấy thôi.
Chưa hết, lại còn gió nữa. Gió như hàng ngàn mũi kim thi nhau đâm chích da thịt bạn, xuyên thủng mặt bạn, xuyên tới xuyên lui…
Chúng tôi chạy trên bàn chân đông máu. Bây giờ tôi đã thấy đá hiện ra càng ngày càng cao hơn bên cạnh mình. Hãy trốn đi. Hãy núp vào các tảng đá đi. Như thế thì… cáiđám lần theo dấu vết của chúng tôi… sẽ không…
Tôi thực sự hoang mang cực độ. Bao ý nghĩ cứ nhảy nhót loạn xạ trong đầu, chẳng rành rọt ra đâu vào đâu.
Jake gọi to.
Đây là đâu? Đá tảng bao quanh tụi tôi. Một đống cao ngất. Giống như... giống như đá tảng. Phải rồi.
Cassie nói một cách mệt nhọc, hơi thở kết thành từng đám hơi nước dày đặc.
Rachel phàn nàn.
Tôi nói.
Tôi ngớ ngẩn nhìn xuống bàn chân mình. Nó phồng rộp lên. To ú ị. Gần gấp đôi bình thường. Tôi nhắm mắt lại. Mệt đứt hơi. Lạnh thấu xương.
Jake hiệu triệu.
Rake thẽ thọt.…>
Không lâu đâu.
Văng vẳng có tiếng nói từ xa vọng lại.
Tôi bỗng thụp xuống, chợt nhận ra mình đương muốn lăn cù nhày ra đất. Một sự thôi thúc mạnh mẽ buộc tôi phải ngồi bệt xuống trên mặt băng.
Jake thét.
Tất cả mọi thứ trở nên xám xịt.
Rachel hùa vào la.
Tobias hỏi vọng ra từ đâu đó trên người Rachel.
Cassie nói, giọng nhỏ điềm tĩnh đến phát sợ.
Rachel thét. Bàn tay gấu của nhỏ vồ lấy tôi, lay lấy lay để.
Jake hét.
tôi cố gật gù.
Rachel lay tôi dữ hơn.
Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì sất. Tôi cóc cần. Tôi đang trôi lềnh bềnh trong không gian. Không, không phải trôi mà là bay. Bay như ó biển, giữa không gian mênh mông.
Chờ đã! Một ngọn đèn sáng trưng ở phía trước mặt đang mời gọi tôi. Lôi kéo tôi đến đó. Sáng rực rỡ. Như… như ánh đèn thắp quanh tấm gương soi trong phòng tắm.
Tôi cố đập cánh. Nhưng tôi không thể. Tôi không cần đến chúng nữa. Không cần.
"Tui tới đây," tôi thầm thì.
Gần tới đó rồi. Rồi mọi thứ sẽ hoàn hảo thôi.