CHƯƠNG 13
arco!>
"Tui tới đây," tôi thầm thì.
Gần tới đó rồi. Rồi mọi thứ sẽ hoàn hảo thôi.
… rrrr…ồồồ… iii.>
Bụp!
Có cái gì đó dộng thẳng vào mặt tôi. Đau tối mặt tối mũi. Tôi cảm thấycó mấy cáirăngrụng, lọt vàolưỡi.
Tôi mở choàng mắt ra. Jake, Cassie, và Rachel đang cúi xuống nhìn tôi. Nắm tay gấu của Rachel dính lết bết máu. Máu của tôi. Nó ộc ra khỏi mũi khỉ đột giờ đã tẹt lét. Nắm tay của Rachel hãy còn giơ lên, sẵn sàng thụi cho tôi thêm một quả nữa.
Tôi xuýt xoa, nhè nhẹ thò bàn tay cứng ngắt lên xoa xoa gương mặt bẹp.
Mình đangcố cứu bồ đó, chàng ngốc ạ,> Rachel hầm hè.
tôi rống lên, phun phì phì ra một thứ gì đó giống như cái răng đầy máu.
Jake giải thích.
nhỏ ương bướng.
Jake nghiêm giọng.
Tobisa nói vọng ra từ đâu đó trong bộ lông gấu, cười hí hí.
Tôi bắt đầu hoàn hình - khởi đầu rất chậm. Ừ chậm thôi. Não đâu có phát huy hết công suất của nó. Tôi thay đổi, thu teo lại kích thước người như cũ. Những ngón tay tôi trở nên thon thả. Lông lá khỉ đột tự động rút hết vào da, để mặc tôi chơ vơ hứng lấy cái lạnh.
Vài giây sau tôi trở lại là thằng Marco duyên dáng, phong phanh trong chiếc quần đạp xe màu đen và chiếc áo thun mỏng dính. Hình hài này chẳng phải để chống chọi với thời tiết lạnh, thế là tôi biến ngay thành sói.
Hú hồn!
Nhưng mà chưa thoát đâu. Gió vẫn tiếp tục chặt băm tôi bằng những lưỡi dao thép bén ngọt. Nhưng dẫu sao thì bộ lông sói cũng giúp tôi thi gan với cái lạnh phần nào.Và bốn cái gan bàn chân cũng không chỉ có mỗi việc đạp lên những cỏ cây mục nát.
Cassie hoàn hình rồi lại biến hình thành sói với Rachel kè kè ngay cạnh. Jake cũng biến hình ổn thỏa. Tôi biết trong lốt cọp Jake cũng rất lạnh. Nhưng Jake, luôn luôn là Jake, nó sẽ không hề phàn nàn cho tới khi nào mọi người vẫn an toàn.
Cassie trầm ngâm.
Jake nói.
Tôi ngóng ra khỏi hốc đá, xem xét quang cảnh dưới triền dốc. Đứng chênh chếch ở đây tôi có thể thấy khu căn cứ của bọn Yeerk rõ rệt, gần như từng chi tiết.
Tuy nhiên, cái căn cứ kia không phải là cái làm tôi quan tâm nhất trong lúc này.Trên đường đi, gần như tụi tôi chẳng đánh hơi thấy mùi sinh vật sống nào quanh quất gần đó. Thế nên ngay khi có một thứ mùi lạ lạ phả vào mũi, tất cả mấy cái đầu sói của tụi tôi ngóc hết cả lên.
Bạn chắc hẳn là đã biết thính giác và khứu giác của chó nuôi trong nhà bạn tuyệt đến mức nào rồi phải không. Ấy thế mà so với chó nhà, hai thứ giác quan đó của chó sói vượt trội hơn nhiều, cứ như thể bạn đang mang một chiếc xe Hyundai đem để cạnh chiếc Ferrari vậy.
Mùi! Âm thanh! Cảnh vật! Tất cả hòa quyện vào nhau như là một hệ thống đích đến đã được vi tính hóa.
Tôi gào lên.
Có hai đứa cả thảy. Chúng cao khoảng hai mét rưỡi, mang dáng dấp người. Ngực, đầu, chân, tay ở những vị trí bình thường. Chỉ có đầu chúng là hơi kì cục - y như cá mập đầu búa với hai tảng thịt ở hai bên, chắc là mắt. Hai cánh tay lòi ra khỏi đôi vai lực lưỡng. Và từ chỗ cùi chỏ lại chìa ra hai cẳng tay nữa.
Đó là những con thú to xác, quái đản, óng ánh bạc với những vằn đỏ như máu, và xanh đậm dọc theo hai bên sườn và vai chúng rồi hội tụ lại trên mặt.
Tôi đã thấy cái tông màu này rồi.
Chúng trượt đến chỗ tụi tôi trên những bàn chân dài như xe trượt tuyết. Chúng sử dụng hai cẳng tay - một cái bên phải, một cái bên trái - để tự đẩy mình lên trước. Chúng nhấp nháy trong ánh sáng chói lói như kim cương hay pha lê. Ở mỗi cẳng tay thứ ba và thứ tư của chúng đều cầm một cái ống đen đen, tròn vo.
Jake nói.Jake mô tả chúng.
Ax thét lên.
Tôi tru tréo.
Jake hô.
Tụi Venber vẫn lầm lũi tiến lên, vừa đi vừa phát ra những âm thanh kì dị, được lặp đi lặp lại khiến cho những tảng đá đằng sau chúng tôi rung bần bật.
Uynh! Uynh!
Oang! Oang!
Xem ra chúng biết rõ mình đang đi đâu; hay ít ra là đã đi qua những nơi nào.
Cassie chặc lưỡi.
Jake la.
Ax nhận xét.
Florida, rồi ung dung về nhà!>
Rachel cất giọng nhấm nhẳng.
Khi còn cách chúng tôi cỡ năm mươi mét, tụi Vender đột nhiên ngừng lại. Sau đó, chúng giương những ống hình trụ lớn ra và chĩa vào chúng tôi.
Hổng giống máy chụp hình.
tôi nói.
Tụi tôi nằm ép mình xuống đất, những con sói đang ẩn mình.