← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

PẰNG CHÍU! Đường chân trời bỗng chốc đầy nhóc những tia sáng xanh lá cây, làm chóa mắt.

Bốn tấn đá bên trên chúng tôi trở thành bốn tấn sỏi.

RÀO RÀO RÀO!

Một cơn mưa sỏi, đá!

Tôi đã từng bị tia Nghiệt ngắm bắn rồi. Ghê lắm. Nhưng vụ này còn ghê hơn gấp mười lần cơ.

Jake thốt lên.

Ax đáp.

Tôi thét.

Rời xa mấy tảng đá đó đi,bám sát bờ biển nha,> Jake quyết định.

Tụi tôi lật đật rời khỏi khu đá chết chóc và chạy ù ra bờ biển.

Đám Venber bám theo. Lướt trên những bàn chân trượt tuyết, chúng ì ạch đẩy thân mình về phía trước bằng các cẳng tay. Cứ mười phút thì một tên ngừng lại và vung vãi tia Nghiệt, cày nát cảnh vật vốn đã không còn sự sống.

Jake hô.

Tụi tôi lúp xúp chạy ra bờ biển. Sói có một ưu điểm là có thể chạy một lèo mấy tiếng liền mà không phải dừng lại lấy hơi. Sói có thể chạy suốt đêm ngày.

Lũ Venber vẫn bám dai như đỉa. Chúng bự xự và to khỏe hơn, nhưng chúng tôi lại nhanh hơn, và còn lâu chúng mới có được sức chịu đựng dẻo dai như chúng tôi.

Nhưng… không như sáu đứa tụi tôi, hai sinh vậy lạ miền băng giá kia không cần phải hoàn hình sau mỗi hai tiếng đồng hồ.

Ax thắc mắc.đám Venber này. Trừ phi bọn Yeerk tìm ra phương pháp chống lạnh trong cơ thể Venber.>

Rachel nói.

Tôi quay cái đầu sói nhìn qua cái vai xám bù xù. Chẳng thấy tụi Venber đâu thật. Cũng chẳng thể ngửi thấy chúng, mặc dù gió vù vù thổi thuận chiều.

Tobias nói.

tôi lầm bầm.

Rachel đáp trả. Tôi đoán chắc nhỏ bực bội vì tôi dám nói những lời ngụ ý rằng tình cảm giữa nhỏ và Tobias cao hơn mức tình bạn và cao hơn cả mối quan hệ giữa các thành viên trong Hội với nhau. Nhỏ làm như đó là một bí mật lớn lắm không bằng.

Chúng tôi kìm bước lại chút chút. Cái đệm chân của tôi sưng phồng lên và tê buốt. Đau râm ran. Lại nữa, tai tôi chỉ còn nghe được lùng bùng.

Jake nói.

theo giờ của các bạn,> Ax đáp ngay không chút lần chần.

Tôi thề rằng Ax có nhấn mạnh cụm từ "theo giờ của các bạn."

Chúng tôi thất thểu bước lại dãy đá vươn dài ra bờ biển. Cả bọn chạy cho đến khi tìm được một hốc đá dốc nghiêng dốc ngả. Trời vẫn lạnh căm căm nhưng ít ra thì gió cũng đã tụt lại đằng sau và đang rên rỉ, gào rú một cách bất lực.

Chúng tôi xúm quanh Cassie, cố sưởi cho nhỏ ấm để nhỏ hoàn hình trước tiên. Sau đó chúng tôi thay phiên nhau hoàn hình rồi biến hình, quây quần, túm tụm lại hệt như những chú cún mới chào đời…

Thiệt là kỳ dị. Bốn con sói đứng sát rạt vào nhau. Đúng là một trải nghiệm lạ lẫm và tuyệt vời. Nó khiến tôi hồi tưởng lại những ký ức ngày xưa khi tôi còn bé tí. Tôi thấy mình đang ngồi trên trường kỷ cùng với mẹ, rồi tôi rúc vào trong lòng bà, vừa coi tivi vừa mút ngón tay cái của mình.

Sến bà cố. Chắc chắn là do cái lạnh thấu xương ở cái xứ khỉ ho này đã gây ra. Hoặc cũng có thể đó chỉ là do khi khí trời lạnh buốt, một môi trường sẵn sàng giết chết bạn không chút thương xót, thì hơi ấm tỏa ra từ những con thú bình thường, từ những cơ thể áp vào nhau, từ những hơi thở phả vào nhau, dường như đã chạm được vào nỗi niềm ẩn sâu trong lòng ta. Trong hàng triệu năm, loài người thường nằm rúc vào với nhau, cơ thể này áp sát cơ thể kia để cùng nhau chống lại những cơn gió chết người. Cứ thế cho tới khi họ học được cách tạo ra lửa từ mồi lửa, dĩ nhiên rồi, hoặc chí ít thì là từ những que củi.

Giờ thì sao đây?> Rachel hỏi khi tất cả đã hoàn hình và biến hình xong. Ax và Tobias vẫn là bọ chét, nhưng giờ lại chui vào ẩn trong bộ lông củasói-Jake.

tục đithôi,> Jake nói.

Cassie nói.…>

tôi góp lời.

Rachel bàn thêm.

Tobias nói.

Khi tụi tôi thấy ấm hơn, những bộ phận bị tê cóng trên cơ thể đã mềm mại và khỏe mạnh trở lại, tụi tôi lại tiếp tục đi.Trời tối dần. Theo Ax thì mới có hai giờ chiều thôi,dĩ nhiên là theo giờ của tụi tôi,thế nhưng mặt trời đã biến đâu mất. Điều đó có nghĩa là thời tiết sẽ còn lạnh ghê hồn hơn nữa.