← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Tụitôi đi lơ thơ dọc theo bờ biển trong ánh sáng nhạt dần, thỉnh thoảng cả bọn co giò chạy, thỉnh thoảng tôi ngoái lại nhìn khu căn cứ Yeerk. Chẳng thấy gì hết, nhưng đôi lúc tôi vẫn đánh hơi được cái mùi quen quen.

Venber. Chúng vẫn săn đuổitụitôi.

Băng ở bờ biển cứng và rắn hơn. Nó loe ra thành một tấm thảm dày cui dài từ nửa dặm đến một chục dặm tính từ bờ biển. Đằng xa xa, mặt nước lô nhô những tảng băng màu trắng.

Ax bảo nước rất nguy hiểm cho bọn Venber. Vì vậy chúng tôi định sẽ đi trên băng, gần mép nước. Nhưng nếu chúng tôi cứ đứng tênh hênh giữa trời thì bọn Venber sẽ dùng sóng âm định vị ra mất.

Vả lại, ở ngoài băng như thế sẽ chẳng có gì giúp chúng tôi chống đỡ lại những cơn gió ác ôn. Cuối cùng, chúng tôi quyết định ở quanh quẩn nơi chỏm dốc. Như vậy, cả bọn sẽ dễ tìm ra chỗ núp trong đá nếu lỡ có xảy ra trận chiến.

Mặt trời dần chìm khuất sau đường chân trời, khiến cho băng hồng rực lên một chút. Lúc mặt trời lặn cũng là khi gió đổi hướng.

Bất giác, có mùi lạ! Cả bọn sói tụi tôi cùng ngửi thấy đúng cái mùi ấy một lúc. Tất cả dừng phắt lại.

Tôi khụt khịt mũi lần nữa, tập trung hết sức, để mặc cho trí não sói sát cánh bên cạnh trí não người của tôi tìm ra bản dịch: mùi này hơi hơi giống mùi lốt hình biến gấu xám của Rachel, nhưng không hẳn là một.

Tôi quay tai theo hướng gió, về phía mùi hương. Đúng mà! Tôi đã nghe thấy tiếng bước đi khoan thai, tự tin. Tiếng băng và tuyết bị nghiến lạo xạo dưới một trọng lượng không nhỏ, cao cỡ một mét hai.

tôi giành nói.

Rachel đồng ý.

Tụitôi dấn bước và bắt đầu tạo thành một vòng cung rộng, tiến về hướng sinh vật chưa lộ diện. Cassie phát hiện ra nó trước tiên khi nó vừa hiện ra sau một tảng băng.

Đằng kia!> nhỏ la.

Đôi mắt sói của tôi đụng trúng ngay một chấm đen.

Lỗ mũi của nó.

Rồi thêm hai chấm đen nữa ở bên trên.

Mắt nó.

Mũi và mắt cùng chuyển động. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, những phần cơ thể còn lại của nó từ từ hiện ra. Một khối tổ chảng màu trắng ngà.

Cassie thích chí hét lên.

Ax nói gióng giả từ đâu đó trong bộ lông sói của Jake.

Thiệt là kỳ khôi. Sinh vật này bạn chỉ từng nhìn thấy trên tivi hoặc trong vườn bách thú mà thôi: một con gấu trắng Bắc Cựcđang ngồi chầu hẩu trên băng tuyết, tự gãi cho mình.

Tụitôi đứng im thin thít, chăm chắm nhìn nó. Nó ngừng gãi và cũng đưa mắt dòm lại. Nó hít hít không khí rồi nhấc cái mông bự chàng dàng lên, lăn bốn cái chân mập thù lù về phíatụitôi.

sẽkhông phải là bữa tối của tụi mình đâu,> Rachel xì xào.

tôi nhất trí.Chuồnthôi. Lẹ lên!>

Ax hỏi léo nhéo từ thế giới bọ chét.

Cassie thủng thỉnh đáp.

Rachel phải đối, như thể Cassie vừa mới hạ thấp nhỏ.

Cassie trả lời.…>

Tôi hỏi.

Rachel lầm rầm, nhưng giọng nhỏ coi bộ không cương quyết lắm.

Jake hỏi.chỉăn cá và trái dâuthôichứ.>

Cassie nói và dợm cẳng phóng đi.

Con gấu đuổi theo chúng tôi, chạy phăm phăm trên băng như không.

Jake hỏi.

ngờ nghệchkhoái làm anh hùng,> tôi càu nhàu.

Cassie đáp.

Tuichưa bao giờ thấy hải cẩu cả,> tôi nói và phóng chạy hết tốc lực. Ngoái lại, tôi thấy con gấu đã giảm tốc độ. Rõ ràng,tụitôi không phải là mối quan tâm chính của nó.

làm sao bồ thấy chúng được,> Rachel dài giọng.

Jake bảo.

Rachel nói.

Cassie can.

Tôi la lên.không?Tất cả sẽ ổn thỏa mà.>

Tình thế bỗng trở nên vô vọng: gấu trắng ở bên phải, đằng sau là Venber và bao quanh là cái lạnh. Bây giờbầutrờigần nhưtốiđen rồi. Nhiệt độ bắt đầu hạ khủng khiếp. Gió thổi thông thống.

Jake nói.

Cassie nói. Thường thì Cassie biết điều gì là nên nói. Nhưng lần này thì nhỏ đã nói điều hổng nên nói tẹo nào. Lúc ấy, thứ cuối cùng mà tôi muốn nghĩ đến là nhà của tôi, ngôi nhà ấm áp với một cái giường ấm áp và một cái TV ấm áp.

Tôi đã từng bị giật về quá khứ cách đây cả sáu triệu năm, và cũng đã từng bị mắc kẹt ở những hành tinh xa lạ, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác xa nhà và nhớ nhà như lần này.