CHƯƠNG 17
Suốt đêm dài,tụitôi kiệt sức vì hoàn hình và biến hình.
Ax và Tobias vẫn cứ đốt cắn làm cho mọi người ngứa phát khùng. Rõ ràng, tụi nó còn là bọ chét thì tụi tôi còn ngứa ngáy. Khi tụi nó hoàn hình thì bản năng hút máu mù quáng cũng biến mất.
Thật là một đêm vất vả. Một đêm chẳng dễ gì qua nổi. Tôi lạnh,sợ hãi,đói, lạnh,đói, rồi lại lạnh.Tụi tôi chẳng có kế hoạch gì rõ ràng, cũng chẳng cómanh mối gì. Có quá nhiều khả năng có thể xét tới. Và cái mệt lấn lướt đến nỗi tôi chẳng thể nghĩ ngợi để tìm ra những khả năng đó là gì nữa.
Biến hình là nguyên do duy nhất khiến tụi tôi sống sót. Được một giờ thì cái lạnh thấm vào, trở nên nghiệt ngã đến nỗi đứa nào cũng nghĩ mình sẽ chết chắc. Rồi quy trình biến hình mới lại mang đến cho tụi tôi sức lực mới, để lại bắt đầu một vòng chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt.
Sau nhiều giờ và sau nhiều lần biến hình, mặt trời bắt đầu bò qua cái ổ của tụi tôi. Dẫu không hay dậy sớm, nhưng tôi lại là đứa bò ra đầu tiên, nhìn ngắm mặt trời. Nhiệt độ đã tăng, nhưng vẫn ở khoảng ba mươi độ dưới không.
Tôi hít hít cái mũi sói và bắt được mùi Venber. Tôi lẩm bẩm.
Tôi lại ngửi thấy mùi khác nữa, rất gần. Đâu cách mặt băng chừng nửa dặm.
Gấu trắng! Hồi sau tôi thấy nó, nhưng chẳng thể thấy cái mũi và đôi mắt đen của chú chàng. Mãi sau tôi mới hiểu tại sao mắt mũi nó biến đâu mất tiêu.
tôi gọi. Jake, Rachel và Cassie lục tục bò ra khỏi lỗ và đứng bên cạnh tôi trên gò quan sát. Jake vẫn mang hai con bọ chét Ax và Tobias trên người. Tụi nó thành khẩn hứa sẽ không cắn nữa.
Cassie bảo.
tôi chỉ. Trải dài trước tầm mắt tụi tôi là một vùng trắng xóa, không có đường chân trời. Tất cả chỉ như một tờ giấy trắng rộng bao la với mép giấy sậm màu ở nơi mắt nước bắt đầu.
Rachel ré lên.
Con gấu trắng đang vục nguyên cả hai đầu vào tuyết như kiểu đà điểu hay làm. Tưởng chừng như thân hình với bốn cái chân to như cột đình của nó không có đầu.
Cassie nói chắc nịch.
Tụi tôi ngồi xệp xuống nhìn nó. Bản năng của thú ăn thịt đang sôi réo trong trí não tôi.
Tụi tôi đã không ăn gì suốt hai bốn tiếng đồng hồ qua. Trời lạnh tột độ đã gặm nhắm hết năng lượng của tụi tôi. Nếu không kiếm được cái gì bỏ bụng ngay là cả bọn sẽ đi tong. TiệmChuông Bánh Xèogần nhất cũng phải cách hàng ngàn dặm.
Bỗng, chú gấu trắng rút đầu ra khỏi mặt nước, lúc lắc, và lạch bạch bước ra xa một chút. Cuối cùng, khi ra xa mép nước chừng hai mươi mét, nó quỳ thụp xuống, chà cái bụng sát vào chân.
Con gấu trắng ngừng lại. Nó đã tìm thấy cái gì đó.
Đột nhiên nó giơ một bàn tay bự xù ra, chọc sâu vào băng. Tôi nghe có tiếng rít tuyệt vọng, đồng thời thấy hai cái bóng xám ngoét chạy chấp chới ra khỏi miệng lỗ gấu ta vừa khoét. Những hình thù đó chạy bạt mạng và nhảy tõm xuống nước cách đó vài mét. Con gấu vẫn thò tay vào lỗ, tìm con hải cẩu đã sa bẫy.
Sau đó, nó lại đút đầu vào lỗ, bấu chặt mặt băng bằng bốn cái chân to khỏe. Tiếp theo, nó ngóc đầu lên, ngoạm trong quai hàm một con hải cẩu đang ngoe nguẩy. Hình như con hải cẩu mập quá nên khó lọt qua lỗ.
Con gấu trắng lôi con hải cẩu và xé bang con mồi trong chớp mắt.
Cassie hét.
…ứư,> Rachel rên.
tôi lèo nhèo.
Tobias nhắng nhít hỏi từ đâu đó trong bộ lông sói của Jake.
Tụi tôi nhìn gấu ta đánh chén. Ngồi hẳn lên hai cái chân béo ị, nó cầm con hải cẩu bằng cả hai tay, ăn nhem nhẻm. Xong, nó vục mõm xuống tuyết để rửa sạch máu khỏi mặt và tay.
Tởm lợm. Nhưng… tôi nhìn cảnh ấy một cách thèm thuồng, trong lòng ước ao nó để lại cho tụi tôi một ít thịt hải cẩu.
Jake lẳng lặng nói. Cái lưỡi sói của cậu ta liếm cái môi sói.
Rachel thều thào.…>
tôi thêm.
Tôi liếc xéo qua Cassie. Có lẽ nhỏ bị kích động bởi vì không đứa nào có thần kinh đủ mạnh để đề nghị điều cần thiết. Tôi phát sốt lên vì cái điều mà cả bọn chưa dám nói ra. Không như Cassie, tôi sẵn sàng dẹp lòng thương cảm qua một bên khi mà toàn bộ con người mình đang ngắc ngoải.
Rachel ướm lời.
Nhỏ trả lời, giọng chất chứa nỗi bực dọc.
Tụi mìnhnên làm gì đây?>
mình?>
Tôi nói.
Tôi biết nói vậy thật kỳ cục, bởi vì tôi đã quên bẵng rằng chúng tôi còn có một nhiệm vụ. Tất cả những gì tôi nghĩ là phải giữ ấm, được ăn và phải sống.
Cassie hỏi.
tôi nói tiếp. Nếu tôi mà có nổi điên trong trường hợp này thì cũng chẳng có gì lạ. Tôi đã quen rồi. Nếu ai đó gọi tôi là Ông Tàn Nhẫn cũng mặc.’s nào cả.>
Cassie nói, hơi nhăn nhó.… tại sao mấy bồ lại phải hỏi mình chứ?>
Tui hổng biết,> tôimở lời.
tui hổng bao giờ biết bồ nghĩ gì,> tôi gào rú, giật lùi lại như thể vừa lăng mạ Cassie.
Chưa bao giờ tôi thấy Cassie thô lỗ, cộc cằn như vậy. Nhưng rõ ràng, mặc dù nói trắng trợn vậy thôi chứ nhỏ không ham mê gì chuyện bắt hải cẩu làm bữa ăn sáng đâu.
Nghĩ kỹ ra thì tôi cũng thế.
Hai con hải cẩu vừa trốn thoát khỏi con gấu ở cách đó không xa. Bọn tôi nhìn chúng với cơn thèm kinh hồn của sói.
Tobias nói, trấn an tụi tôi.
Rachel lầm bầm.
Ax mỉa mai,