← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Cuối cùng chú gấu cũng bỏ xác con hải cẩu lại và huỳnh huỵch lăn đi mất. Nó vừa đi khỏi, tụi tôi - bốn con sói và hai con bọ chét - liền lụi hụi đến bên vũng máu.

Con hải cẩu xấu số này dài khoảng một mét hai. Chàng gấu trắng đã để lại cho tụi tôi gần như nguyên xi. Nó chỉ cạo xơ bộ da bên ngoài và mút mát vài miếng mỡ hải cẩu thôi, còn đâu để lại toàn bộ phần thịt còn nóng hôi hổi cho bọn tôi.

Cả bọn đứng đực ra, hết liếc trộm nhau lại ngẩn ngơ nhìn con vật. Không đứa nào muốn cắn miếng đầu tiên.

Jake hỏi. Giờ thì cả hai đứa nó đang núp trong xó xỉnh nào đó trên làn da tôi.

Tobias lầu bầu.

Rachel nhảy nhổm lên.Rồi nhỏ thừ người ra.

tôi rên lên.

Ax khẩn khoản,

Cassie nói.

Cứ việc“sực” thôi mà,> Jake ngắt lời.

Đoạn,Jakesục mũi vào xác con thú, và xé banh thịt nó ra thành từng sợi. Tụi tôi liền ùa vào“giúp sức”, hăng hái thò những cái nanh sói vào cơ thể hải cẩu đã gần đông cứng, ngắt ra từng mẩu thịt và nuốt chửng.

tôi nói sau khi tọng xong một miếng bự.Tụi mìnhđang ở đâu vậy?>

ảnh đáp.

Rachel gặng hỏi thêm.

Tobias nói.

Tụi mìnhcó bạn đồng hànhkìa,> Jake xen vào.

Một cặp cáo Bắc Cực đang ngồi chầu hẩu trên băng tuyết cách đó một trăm thước.Người chúngdài khoảng sáu tấc, hai bộ lông trắngdàicực dày.

Rachel tinh quái bảo.

Tôi ráng cà rỡn.Tui không hề có ý than phiền gì đâu nha. Có thức ăn, cho dù là thứ gì đi nữa, thì vẫn còn hơn là bị chết đói mà.>

Nghe vậy, không ai bảo ai, bất giác tất cả đám tụi tôi cùng phá lên cười trong đầu.

Jaketưởng tượng thêm.

Cassie dụi mõm xuống đất, dùng tuyết rửa sạch vết máu vòng quanh mồm. Xong, nhỏ móc chân trước vào tuyết để rửa cho sạch luôn.

Cassie hỏi.

Tôi nghỉnh mặt hỏi Jake.

Nó thở dài.

ta?> Tôi hỏi.

Chợt cái mũi nhạy của tôi hếch lên đánh hơi. Có mùi hải cẩu, rất gần - hải cẩu còn sống đàng hoàng. Kế tiếp, tôi phát hiện ra hai cục bông tròn trịa màu xám đang dập dềnh trên nước, giương đôi mắt bự, đen láy nhìn chúng tôi. Chúng là hai chú cẩu con vừa mới thoát khỏi tay gấu trắng hồi nãy.

Gương mặt chúng ngây ngô như cún con, cái đầu bé tẹo, mắt bự, ria mép xòe ra, hổng có tai. Tôi thường hay để dành từ“quyến rũ”để độc quyền xài riêng cho mình. Nhưng lúc này tôi không còn biết dùng từ nào khác hơn để mô tả tụi hải cẩu con này.

tìmmẹ đấy,> Cassie nói, vẻ phiền não.

Mẹ của chúng? Mẹ chúngbị…

Một cảm xúc bùi ngùi dâng nghẹn trong lòng tôi. Tội nghiệp hai chú nhóc! Cách đây hai năm tôi đã nghĩ mẹ mình qua đời. Nhưng thôi, chuyện này đâu có giống!

Nhìn đám hải cẩu con lặn hụp trong nước, ngơ ngác trông đợi mẹ, bạn sẽ chẳng bao giờ muốn hồi tưởng lại những quá khứ đau lòng xa xưa.

Tôi đứng chắn giữa chúng và cái xác nằm vật vã trên tuyết. Dù rằng tụi tôi không ra tay giết mẹ chúng, nhưng tụi tôi đã hưởng lợi từ việc đó.

Rachel la lên.