← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Jake vạch ra một kế hoạch. Tôi và Cassie xung phong thực hiện.

Kỳ thực công việc cũng chẳng khó khăn gì lắm. Tôi và Cassie hoàn hình rồi lại biến hình thành cá heo ở trên băng. Tụi tôi cần phải hành động thật nhanh, bởi vì cá heo thuộc loài sống trong vùng nước ấm, chẳng có lông hay lớp mỡ để chống chọi với cái giá lạnh chết người như thế này.

RồiJake và Rachel đẩy tụi tôi vào làn nước giá lạnh. Tôi cảm tưởng như đây là chương trình biểu diễn của mấy chú hề trên ti-vi, những người thích bơi trong đại dương lạnh ngắt vào mùa đông, chỉ mặc độc cái quần bơi cũn cỡn í mà. Ngay khoảnh khắc đụng vào làn nước, toàn thân cá heo vốn tràn trề năng lượng và sự vui sướng của tôi bỗng tê điếng đi.

Hai chú hải cẩu con tuy nhanh nhẹn nhưng tụi tôi lại có tốc độ, kích thước, và sự mãnh liệt hơn hẳn. Chúng né và luồn lách được vài vòng, nhưng chẳng thể đua được với tụi tôi. Tôi cố không nghĩ xem điều này có ý nghĩa gì đối với tương lai của chúng. Nếu như một cặp cá heo mà chúng còn đối chọi không nổi nữa, thì làm sao mà chống lại cá voi sát thủ hay với gấu trắng đây?

Cassie và tôi khéo léo chụp được một chú hải cẩu. Tụi tôi lừa lừa bơi đằng sau nó rồi bất thần, mỗi đứa tợp lấy một bên mái chèo của nó.

Chú hải cẩu vùng vẫy, quẫy đạp dữ dội, cố táp vào mũi tôi vài cái bằng hàm răng bé xíu. Tôi chảy máu, đau đau nhưng dễ chịu, và cảm thấy mình đáng bị như thế lắm.

Sau đó tụi tôi thong dong ngậm chú hải cẩu nhỏ trong miệng và bơi trở lại bờ, cố không làm chú bị thương. Tụi tôi trao chú cho bọn bạn (tụi nó hoàn hình tức tốc khi thấy tụi tôi bơi vào).

Tụi tôi dúi cái mũi của chú hải cẩu nhỏ xuống băng. Một đám tập hợp những sinh vật lạ lùng chả giống ai đang đứng cóng róng trên nền băng lạnh buốt: hai con người bận đồ mùa hè, một chú diều hâu đuôi đỏ đang bấu chặt móng vuốt đông cứng của mình vào băng, và Ax.

Jake và Rachel túm lấy chú hải cẩu và giữ nó ở giữa hai đứa nó.Lần lượt, cả đám tụi tôi thâu nạp ADN của chú ta. Ax đặt bàn tay nhiều ngón yếu xíu vào bộ lông hải cẩu ướt nhoét. Tobias ráng quạt cánh đậu lên vai Rachel.Mấy cái móng vuốt bấu vào vai nhỏ, hẳn sẽ khiến nhỏ đau đớn, song vì trời quá lạnh nên nhỏ cứ tỉnh bơ, cảm giác đau biến mất tiêu.

Chú hải cẩu ngước mắt nhìn lên, hoang mang nhưng lại rất thích thú khi thấy một sinh vật có cánh đang cẩn trọng ịn móng vuốt vào người nó.

Cassie và tôi lóp ngóp chui ra khỏi làn nước, và hoàn hình ngay trên băng.Chảdễ chịuchút nào. Da của tôi đông cứng lại khi mới hoàn hình được phân nửa,chật vật mãi thì cậu Marco quyết rũ mới xuất hiện.

“Tuiđã nói với mấy bồ rằng trời lạnh quá chưa nhỉ?” Cơ thể người của tôi run cầm cập khi chạm bàn tay người vào chú hải cẩu bé nhỏ. Ươn ướt, chắc thịt và mềm mềm như đụng vào một quả bóng nước.

“Xinthứlỗinha,” tôi cắc cớ buột miệng.

“Tụi mìnhkhông thể làm khác được,” Cassie thành tâm nói khi thả chú hải cẩu lên băng. Chú ta lủi lẹ xuống nước, và bơi lại chỗ con hải cẩu anh hay chị, em của mình.

“Chúng sẽ vượt qua được thôi,” Rachel nhẹ giọng nói.

Nhưng Cassie buồn bã lắc đầu. Rồi không hiểu sao nhỏ lại quay qua Tobias mỉm cười ưu phiền.“Khôngđâu, chúng không qua nổi đâu. Rồi chúng sẽ làm mồi cho cá hay gấu trắng thôi. Tụi mình không thể ủy mị thương tâm cho chúng mà không nhận ra rằng cá ăn thịt và gấu trắng cũng có quyền sinh tồn.”

…> Tobias lấp lửng.

Hóa ra Cassie và Tobias chợt nhớ lại lũ chồn hôi có lần tụi nó đã cứu sống. Tobias đã ăn mất một con trong đàn, sau đó cậu ta nhờ Cassie giúp nuôi dưỡng những con còn lại.

“Thiên nhiên mà,” Rachel buông lời.

Tobias gật gù.

“Ừ, còn hơn là đứng chết cóng để bàn luận vềquy trình chọn lọc tự nhiên,” tôi nói, hết co bàn chân cóng ngắt này lại thò bàn chân buốt giá kia lên, cố không để cho cả hai biến thành băng.

Rachel thả cho tôi nụ cười lạnh lùng đã được đăng ký bản quyền của nhỏ.“Bồ vội à, Marco?Bồ đã nghĩ tới chuyện nếu như những anh chàng này mà là thức ăn cho cá voi sát thủ, thì tụi mình liệu có thoát nổi khôngchưa đó?”

Đúng là tôi chưa nghĩ tới thật, nhưng giờ thì viễn cảnh đầy màu sắc cùng với âm thanh sống động đã hiển hiện trong đầu tôi rồi.“Một ý nghĩ vui đấy, Rachel.”

“Hân hạnh phục vụ bồ,” Rachel bông lơn rồi bắt đầu biến đổi.

Tôi ráng tập trung bộ não sắp đóng băng của mình vào hình ảnh con hải cẩu.Và rồi, một cách chậm rãi, tôi bắt đầu biến đổi.

Cánh tay tôi teo quắt lại. Nhỏ, nhỏ như tay búp bê rồi màvẫn còncorúttiếp, cho đến khi chỉ còn vài phân.

Những ngón tay cũng rút luôn, nhưng từ đó lại tủa ra những móng vuốt dài có thể đào được băng. Những ngón tay dính cục lại với nhau, rồi tách ngay ra, có những màng da mỏng ở giữa.

Cẳng chân tôi hầu như biến mất. Dẫu biết cả bọn sẽ té ùm xuống, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi đột nhiên mặt mình úp vào băng. Bàn chân quắt lại còn hẹp rí và chuyển lại thành mái chèo.

Trong khi đó thân mình tôi nhỏ đi, nhưng lại phồng ú na ú nu. Mỡ đã bao bọc lớp dưới da. Một cảnh tượng giống như trong phimGiáo Sư Điênvới tài tử Eddie Murphy.

Tôi nghe có âm thanh oàm oạp, lõm bõm khi ruột gan tôi lộn tùng phèo lên cho phù hợp với cơ thể mới. Xương cốt của tôi kêu răng rắc, tự sắp xếp lại thành bộ khung xương mới. Bây giờ tôi đã một quả bóng căng mọng có mái chèo.

Trên gương mặt người tôi thòi ra một bộ ria. Tai tôi thụt hẳn vào hộp sọ, chừa lại hai cái lỗ. Đầu tôi chỉ bự hơn cỡ quả bóng chày là cùng, trong khi mũi tôi bành ra cho đến khi có hình thù như mũi chó con.

Tôi nhìn thế giới băng giá bên ngoài bằng đôi mắt to sậm màu, xịn không thua gì mắt người.

Cuối cùng, bộ lông hải cẩu dày tòi ra bao phủ toàn thân, từ ngực chồm lên lưng.

Và rồi… rồi…

Ôi! Niềm hân hoan! Nỗi mừng vui! Cảm xúc nhạy bén không thể tưởng tượng nổi! Đó là điều kỳ diệu nhất tôi từng cảm nhận được kể từ giây phút oe oe cất tiếng khóc chào đời.

Sự ấm áp!

Ôi, ấm áp, ấm làm sao. Ấm biết bao! Nếu cánh cửa thiên đường mở ra và một bàn tay khổng bồ vén mây thò xuống đưa cho tôi một ngàn đô-la, hay toàn bộ số tiền cát-xê cho bộn phimBaywatch; hoặc hóa phép cho tôi cao thêm sáu tấc nữa; hoặc ban cho tôi tài ném rổ siêu phàm của Michael Jordan thì tôi cũng không hạnh phúc bằng.

Đúng, tôi ẤM lắm!

Lạnh ư? Lạnh là cái gì? Không hề lạnh gì ráo.

Tôi đang ở trên bãi biển Malibu ấm áp, nhấm nhápnước chanhvà nói chuyện phiếm với tài tử Tom Cruise.

Dĩ nhiên tôi còn cảm thấynhững thứkhác nữa. Bản năng của hải cẩu ùa về đầy đủ. Một sự thôi thúc phải chạy, chạy thật nhanhđể bắt cá, ui da, ui da, nhưng, thôi nào, tôi thấy ấm quá!

Những cái ria của tôi tinh nhạy dễ sợ luôn. Chúng có thể cảm nhận được ngay cả một sự thay đổi thoáng qua trong làn gió thổi, một cử động nhẹ nhất của bất cứ đứa nào trong đám tụi tôi. Và một phần trong tôi vẫn đau đáutìmmẹ. Nhưng tôi, Marco, đang nắm quyền kiểm soát và tôi, Marco, đang cảm thấy ấm áp vô cùng.

Tôi đang nói rằng tôi ấm áp, đang hạnh phúc, phải không? Chỉ được chừng có ba giây.

Tobias báo động, thổi bay luôn niềm hạnh phúc của tôi.

Jake hét.

Pằng chíu!

Một chùm sáng rừng rực xắn thẳng vào băng, cách đó vài tấc. Nếu nó ghim vào đá tảng thì chắc hẳn tụi tôi đã nổ banh ra vì mảnh văng rồi.

Nhưng nó găm vào một mảng băng trơn láng.

CHOANG!

Văng nảy trở lại! Ụ tia Nghiệt bắn tóe vào góc thấp, đụng vào băng và nảy dội trở lại, khoét một lỗ bên trong chóp đá ngay đằng sau chúng tôi.

Đó là cú bắn một-trong-một-triệu. Tụi tôi quyết định không để xảy ra cú thứ hai.

NGAY BÂY GIỜ” Jake thét.

Chạy thì chạy, đâu có vấn đề gì. Tôi quay tít thân hình tròn căng của mình. Tụi tôi chỉ cách mép nước có nửa mét, nhưng với những cẳng chân quái chiêu, nhỏ tí như thế này thì quãng đường ấy dài như cả dặm. Ôi, làm gì có cẳng chân, chỉ có bàn chân thôi. Cái này chẳng phải dành cho việc di chuyển trên cạn. Tôi hí hoáy ngo ngoe cẳng chân qua phải qua trái, qua trái qua phải, lết từng phân một xuống nước.

Nhìn chắc là tức cười lắm đấy. Nhưng tôi chẳng cảm thấy tức cười chút nào.

Pằng chíu!

BU-ÙÙM!

Hụt trong đường tơ kẽ tóc. Nước và băng tung lên thành cột phía sau tụi tôi,ôi Chúa ơi,ở nhiệt độ dướikhông.

Cassie lo lắng.

tôi nói.Nhưng thậm chí cho dùtrong thâm tâm tôi sợ lạnh xương sống,thì tôi vẫn nhận ra tầm quan trọng trong nhận định của Cassie. Nếu tụi Venber biết tụi tôi là con người thì kể như xong - tụi tôi sẽ không bao giờ còn héo lánh lại gần bọn Yeerk được nữa.

Tôi lịch phịch trườn cái thân ù ịch trên băng, ráng tăng xung lượng. Vừa thấy mép nước tôi liền búng mạnh và…

Chùm hỏa lực kế tiếp thổi tung khối băng nơi tụi tôi vừa mới đứng.

Và từ đó, tôi ở dưới nước.