CHƯƠNG 20
Hải cẩu ở trên cạn vụng về, cụm rụm bao nhiêu thì ở dưới nước nó nhẹ nhõm tung hoành bấy nhiêu. Mái chèo hải cẩu không thể sánh bằng cái đuôi cá heo, nhưng tụi tôi vẫn có thể thong dong bơi lội, sử dụng mái chèo như những bánh lái.
Jake bảo.
tin là thế, Hoàng tử Jake.> Ax đáp.
Tôi nhận thấy một đứa trong bọn tạo ra những tiếng lích kích. Ôi, hải cẩu định vị bằng sóng âm. Giống như cá heo, dơi và Venber.
Ngay tức khắc, tôi cũng làm theo. Những âm thanh dội lại vẽ ra trước mắt tôi khung cảnh xung quanh mình: những loại cá, thực vật, và con hải cẩu khác, những mảnh băng trôi lềnh bềnh trên mặt nước.
Tụi tôi bơi liên tục trong nửa giờ, trở lại căn cứ Yeerk. Trở lại với nhiệm vụ tụi tôi gần như quên sạch trong cuộc chạy trốn nín thở để sinh tồn, trở lại hướng tụi Venber. Chúng vẫn ráo riết lùng sục tụi tôi trên băngcho tới khi nào chúng tuyệt chủng.
Tobiascũng thắc mắc.
Rachel nhắng lên.
…>
nàysẽ không liên lạc được với bọn Yeerk,> Ax bàn bạc.
tôi nói.
Jake nhận định.xin lỗi, Tobias,> nó thêm vào như thể đã lỡ lời.
Đã hai lần tụi tôi phải ngoi lên mặt nước để thở. Hải cẩu chỉ có thể nín thở được chừng mười, mười lăm phút thôi. Tụi tôi lén lút ngoi lên cái lỗ giữa những tảng băng. Chẳng biết tụi quái vật đông lạnh đang rình rập ở đâu nữa, cả gấu trắng cũng biệt tăm biệt dạng.
Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân tới mảnh đất ma chê quỷ hờn này, tụi tôi cảm thấy thoải mái. Nhưng tôi biết chắc chắn cái cảm giác này sẽ không kéo dài lâu.
Cassie la lên.
Trong thoáng chốc, tôi không biết“chúng” là cái gì, nhưng những sợi ria của tôi bỗng động đậy, cho biết mối đe dọa đang đến từ dưới nước.
Loài cá ăn thịt! Cá voi sát thủ!
Jake la rầm lên.
Chúng tôi hấp tấp chạy trốn. Kìa, dưới làn nước đục ngầu, một cặp tàu ngầm sinh đôi màu trắng và đen xuất hiện.
Willy Tự Do đang đi tìm bữa chén hải cẩu.
Tobias thảng thốt.
Ax nói, giọng truyền pha lẫn nỗi kinh hoàng.
Rachel hùa theo.
Tôi lật đậy quạt mái chèo nhanh hết cỡ. Ở phía trên tụi tôi là một mảng băng. Lỗ! Tụi tôi cần một cái lỗ.
Kia rồi! Ánh sáng!
Tôi phóng bạt mạng về phía cái lỗ. Tôi thấy những con hải cẩu khác cũng chạy thi với mình.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, cả đám bọn tôi cùng chui qua lỗ, tung lên không và đáp uỵch xuống tảng băng.
Tụi tôi chen chúc nhau thoát khỏi cái lỗ, bấn loạn, lụp chụp. Nhưng sau đó, khi nhìn xuống, tôi thấy một nụ cười màu trắng đen.
Tôi thấy con cá hắc ám…
Tôi gào.
Rắc! PHỤỤT! Cái mũi trùng trục, bự chảng đục vèo qua tảng băng, ngoạn mục y như một cảnh trong phimCuộc Đi Săn Tháng Mười.
Ngay bên cạnh tôi! Tảng băng đội lên thành một tảng núi mới toanh. Tôi trượt xuống triền dốc, quơ quào những bàn chân tội nghiệp.
Rắ- ắắắccc!
Con cá voi sát thủ thứ hai bắn vọt lên, ngay trước mặt tụi tôi chưa đầy ba mét. Chúng đang hợp tác để đánh bẫy tụi tôi.
tôi than vãn.
Cassie thét.
Quả là một lời khuyên vĩ đại! Nhưng hoàn hình cái nỗi gì khi đoànLính Thủy Từ Địa Ngụckia đang hùng hổ bao vây bạn, khoái chí khoe nụ cười đầy răng, vàđịabạn như thể là một chiếc bánh hamburger thơm phức.
Tôi giãy giụa, trôi tuồn tuột và dần dần hoàn hình…
Con cá dữ đằng sau tôi lao tọt xuống nước, xong lại nhảy xổ lên thẳng góc - y như cuộn xúc xích trắng đen to cỡ chiếc xe limo bị đẩy tung lên.
Nó đang ở trên đầu tôi và đang rớt xuống!
Bất cứ chú hải cẩu nào cũng vẫn cứ bơi theo đường thẳng, và bất cứ chú hải cẩu nào cũng sẽ bị biến thành bữa trưa cho con cá voi sát thủ. Nhưng con hải cẩu - tôi có bộ não người. Tôi liền bám một tay vào băng và quăng mình qua bên phải.
Một khối mỡ bóng nhãy đáp ình xuống cách hông tôi vài phân, nước bắn tung tóe. Con cá đang mở banh miệng, sẵn sàng tợp gọn tôi.
Chỉ có điều tôi không còn ở đó nữa. Vào lúc bị chàng cá trông thấy, tôi đã có đủ hết tay chân người và đang loi ngoi lỉnh ra xa như một quái vật dị hợm của thiên nhiên.
Hai con cá ăn hải cẩu biến mất tăm xuống nước, kết thúc một ngày săn mồi xui xẻo. Tôi run lẩy bẩy, ôi run gì mà run, miệng lẩm bẩm thốt ra những lời kỳ cục mà tôi không tiện kể ra đây.
Tôi nhìn qua bọn bạn, cả lũ cũng đã ở dạng người bình thường. Xem ra tụi nó cũng đang khổ sở y chang tôi vậy.
“Đây đúng là cái nách của vũ trụ, phải không?” Tôi cằn nhằn.
“Hỏi anh ta í,” Rachel léo nhéo.
Chỉ khi đó tôi mới thấy bọn bạn không phải đang nhìn chằm chằm vào tôi, mà là nhìn sượt qua tôi.
Tôi quay lại và nói,“Chào, à…ừm… không có gì xúc phạm về cái nách của vũ trụ chứ?”
“Không hề chi,” anh ta trả lời.