CHƯƠNG 21
Tôi đinh ninh là anh ta sẽ quay đầu bỏ chạy. Nhưng không, anh ra cứ ngây ra nhìn trân trân vào tôi, rồi lại nhìn khắp lượt bọn bạn tôi, rồi lại trở về phía tôi.
Anh ta đang ngồi trong một chiếc thuyền câu nhỏ, có gắn động cơ ở bên ngoài. Đột nhiên, tôi có cảm giác động cơ của anh ta đã làm cho lũ cá sát thủ sợ hãi.
Tôi cứ nhìn anh ta. Và anh ta cũng cứ nhìn tôi. Tôi chẳng biết phải làm gì hay phải nói gì cả.
Bỗng dưng tôi vẫy tay nói.“Xin chào! Khỏe chứ?”
Mất một phút anh ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn tôi chòng chọc. Cuối cùng anh ta mới thốt lên.“Cậulà hồn ma hay là cái gì vậy?”
Tôi đặt bàn tay tê cứng lên trên ngực cứng tê của mình.“Hồn ma? Điều gì khiến anh nói vậy?” Tôi cố gắng phá lên cười.
Anh ra chộp lấy mái chèo và khoát nước lại gần.
Gương mặt anh ta khá lớn, tròn xoe, đôi mắt đen xếch ngược lên và làn da dạn dày sương gió. Người Eskimo, tôi đoán. Khi đang ở Bắc Cực như thế này thì trong bất cứ trường hợp nào, không bao giờ tôi nghĩ anh ta là người Pháp cả…
Y phục trên người anh ta là một sự tổng hợp đủ thứ quái dị. Quần may từ lông một loài động vật có vú; găng tay làm từ một loại da thú khác; một chiếc áo khoác màu xanh da trời to xù, lùm xùm chắc hẳn mua từ cửa hàng Eddie Bauer’s.
“Cậu có vẻ lạnh,” anh ta nói khi thuyền chạm vào băng.“Tôi nghĩ hồn ma thú vật đâu có bị lạnh. Cậu có muốn một cái chăn không?” Anh ta giơ lên một tấm lông thú bự chành bành màu xám, óng ánh bạc với những đốm xám nhạt. Đúng là loại lông tôi đãmang trên ngườicách đây hai phút. Tôi cầm lấy và quấn nó quanh người, trùm kín cả bàn chân, trong khi anh ta chọc một vật nhọn vào cạnh băng để neo con thuyền lại.
“Còn các bạn cậu thì sao?” Anh ta hỏi.“Họ cũng là hồn ma thú à?”
“Chắc thế.”
Mắt anh ta đầy vẻ tò mò hơn là sợ hãi - ánh lên nét vui thú hơn là nghi ngờ. Anh ta không lớn hơn tôi bao nhiêu. Thật kỳ quặc là một đứa trẻ như anh ta lại ở đây một mình…
“Ông nội tôi luônmiệngkể về những hồn ma thú. Tôicứnghĩ là ông điên rồichớ,” anh ta xoay xoay ngón tay quanh tai mình, tỏ dấu hiệu là điên - một dạng ngôn ngữ cơ thể có ý nghĩatoàn cầu.“Nhưnglần nàotôicũngbảo‘Dạ, ông nội nói đúng đấy’.”
“À há,” tôi nói,đưa tay lên bịt tai để tránh gió rít.“Ý tui là anh có thể chả cần phải nói với ông nội câu đó, phải không?”
“Hãy nói với bạn bè của cậu là tôi vẫn còn da thú…”
“Anhấy vẫn còn da thú!” Tôi báo tin cho bọn bạn, có vẻ là to thái quá.“Sao mấy bồhổngbước quađâymànhận những tấm da xinh xắn, ấm ápchớ?”
Hổng phải vì tôi lo lắng, cũng hổng phải vì tôi cần đồng minh đâu nha.
Cả đám xấn lại.
Anh chàng bắt đầu lôi mấy tấm da hải cẩu ra khỏi thuyền. Chúng được chất thành đống cao. Đa số trông cứ như bị cháy xém.
“Cậu là đại bàng à?” Anh ra hỏi Tobias, nhìn xoi mói vào cậu ta.
“Nhưng không phải ở quanh đây. Chim chóc ở đây không biết nói.” Rồi anh ra nhìn chằm chằm vào Ax.“Anh là ai?”
Tôi gần như nghe tất cả bọn bạn thở đánh phào. Nếu đây là một tên Mượn Xác thì: a) sẽ biết ngay người Andalite khi mới nhìn; b) sẽ cao chạy xa bay.
“Anh cũng là một loài phổ biến à?”
Nói giỡn rồi! Tôi bắt đầu khoái anh chàng này.Hơn nữa, bất cứ ai có thể thoải mái nhào vô mục kích cuộc biểu diễn kỳ dị nho nhỏ của tụi tôi thì hẳn người đó hổng phải là kẻ Mượn xác.
“Nhiều da hải cẩu quá!” Cassie kêu ca khi quàng vào người mình một tấm.
“Ừ, nhiều lắm, nhưng không được tốt. Tất cả những cái này đều bị cháy xém, như vậy sẽ làm giảm giá bán. Chúng sẽ bị trả về thôi. Tệ quá.”
“Vì sao chúng bị cháy vậy?” Cassie hỏi mà giống như tôi, đã biết trước câu trả lời.
“Những thằng điênStar Trek, chúng bắn hải cẩu toàn bằng tia laser. Chúng dùng hải cẩu làm bia tập bắn hay gì đó. Chúng chẳng biểu lộ chút lòng kính trọng nào cả. Chúng khiến tôi điên tiết lên.”
“Những ngườiStar Trekà?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Ừ,” anh tađáp. Rồi tiếp“Ồ, tôi đoán những hồn ma thú vật các bạn không xem ti-vi phải không? Các bạn cần có một chảo thu qua vệ tinh, những hồn ma à.”
“Tôi là Marco. Đó là Jake, Rachel. Cassie, Tobias… người có cánh… và Ax. Ax không phải quê quán ở đây.”
“Chào! Tôi tên là Derek.”
“Derek?” Tôi không biết mình mong chờ nghe được cái tên nào, nhưng chắc chắn không phải là Derek.
“Ở đây chỉ có mình anh thôi à?” Cassie hỏi.
“Ừ.”
Tobias hỏi.
“Ồ,một quãng,” Derekhấtđầu về hướng Tây.Ồ,một cậu nhóc nói chuyện với một con chim, ấy vậy mà cậu ta không hề sợ hãi.“Cách hai ngày đường.”
“Hai ngàyđường ư?” Jake hỏi.
“Đúng. Tôi đi săn hàng năm,” anh nói.“Kể từ khi tôi còn nhỏ.”
“Anh săn hải cẩu à?” Cassie hỏi, giọng nói cao vói lên.
“Ừ,” Derek lại nghiêng đầu.“Bạn không thích săn bắn à?”
“Ơ…nhưng không như kiểu mấy anh chàngStar Trek.”
“Đi săn thể thao… làm như đó là một trò chơi không bằng. Ừ, cũng có mấy người tới đây vì mục đích đó. Họ đến từ New York và Detroit, họ bắn gấu trắng và tuần lộc từ máy bay trực thăng. Chẳng biết kiêng nể cái gì cả.Dẫu thế,những đứa ởcáicăn cứđó là đám tệ hại nhất. Chúng là những tên cuồng sát.” Derek nghiêng đầu.“Điều đó chắc hẳn sẽ làm hồn ma thú vật các bạn nổi điên.”
“Chúng tôi… chúng tôi chưa bao giờ xác nhận mình là hồn ma,” Jake nói.
“Khôngư? Thế các bạn là gì?” Derek hỏi.“Là người ngoài hành tinh à?”
“Anhấy là người ngoài hành tinh,” tôi nói, chỉ vào Ax.“Còn tụi tôi là những tên ngố.”
Derek mỉm cười, rồi bất chợt làm mặt nghiêm.Anh ta hổng thích những câu trả lời mà như không trả lời đó.“Các bạncó việc gì phải làmvới cái trạm chúng đang xâydựng, với những sinh vật đóng băng khổng lồ, và với phi thuyền vũ trụ à?”
Tôi nhìn Jake. Cậu ta nhún vai.
“Đúng, tụi tôi có điều cần phải làm với chúng,” tôiđáp.
“Thế à?” Derek rổn rảng.“Ồ, tôi không thích chúng. Nhưng mà chúng đang tính làm gì ở đây vậy? Chúng không thuộc bất cứ loài tiến hóa nào từng ở đây; cũng không phải là thợ săn. Chúng xáo trộn cảnh vật, bới tung dòng nước, khiến cho tất cả đều kinh sợ vì tiếng ồn và vì những thứ vũ khí quái đản. Chúng là ai? Và các bạn là ai?”
“Tôi nghĩ,anh có thể khẳng định chúng là người xấu,” Jake nói. “Còn chúngtôi là người tốt.Chúngtôi đến đây để phá hủy cái trạm đó.”
“Hayđấy,” Derek nói, như thể nó không phải là một chiến dịch to tát gì, tựa như chúng tôi vừa đề nghị một chuyến tham quancửa hàng 7-11 trong khu vực í.“Tôi hy vọng các bạnsẽlàm được. Tôi lo Nanookcứđi loăng quăng đâyđó, dí mũi vào thứ nọ thứ kia để rồi sẽ nhận lãnh một kết cục bi thảm…”
“Nanook?” Jake hỏi.“Nanook là ai?’
“Nanook là bạn tôi. Các bạn không biết Nanook à?”
“Làm sao tụi tôi biết được?” Tôi nói.
“Các bạn phải gặp cậu ta rồi chứ.” Derek tiếp.“Cậu ta đã ở đây từ vài ngày trước. Tôi lần theo dấu cậu ta và rất thích xem cậu ra làm việc. Nanook quả là một thợ săn cừ khôi.”
“Có lẽ tụi tôi đã gặp anh ấy rồi,” Jake nói, vẻ bối rối.“Diện mạo anh ấy trông thế nào?”
“Cậu ta hơi lớn, có lông trắng,” Derek bắt đầu tả.
“Ô, ‘cậu ta’!” Phép nhân hóa của người Eskimo thật tuyệt!“Ừ, vậy thì đúng là tụi tôi đã gặp anh ấy rồi.”
“Anh săncậu tabằng cái đó à?” Rachel hỏi, chỉ khẩu súng trường và cây thương ngắn ở dưới đáy thuyền của Derek.“Anh sẽ phải cần thêm sức mạnh nữa đấy.”
“Không phải săn cậu ta, mà là dò theo dấu vết. Nanook là bạn tôi. Tôi biết cậu ta từ khi tôi còn bé tí.”
“Vàđây là một câu hỏi điên rồ,” tôi hồ hởi.“Anh nghĩsao nếutụi tôi có thể biến cậu ta thành thú cưnghả?”