← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Tụi tôi không phải đi đâu xa để tìm bạn anh bạn Nanook của Derek.

Tụi tôi biến hình trở lại thành hải cẩu, bám theo thuyền của Derek, tới chỗ chú gấu trắng đang nằm ngửa tênh hênh trên băng, thong dong đón ánh mặt trời. Thiệt tình mà nói, cảnh này khiến tôi tưng tức. Làm sao mà lại có sinh vật vui thú thưởng thức nơi này cơ chứ?

Tụi tôi lộn lên bờ cách chú gấu trắng một trăm thước và hoàn hình lại thành người.

“Ước gì tôi cũng làm được như các bạn,” Derek trầm trồ, thích chí nhìn những gương mặt người thòi ra từ mặt hải cẩu.

Tụi tôi cẩn thận đứng ngược hướng gió với chú gấu. Cả bọn đã chán bị rượt đuổi lắm rồi.

Cái kế hoạch đơn giản này chỉ được nghĩ ra khi tụi tôi không thể nghĩ tới cách gì sáng suốt hay tinh vi hơn.

“Vậy là các bạn sẽ tóm lấy Nanook?” Derek hỏi đầy hồ nghi.

“Ừ, thì sao? Có gì ghê gớm lắm à? Có gì điên khùng lắm sao?” Tôi chất vấn.

Ax giải thích cho anh bạn Eskimo.

“Phải,” Derekđáp.“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Tôi nhìn Rachel. Tôi và nhỏ sẽ đóng vai trò giật gân trong kế hoạch này.

Nhỏ toét miệng phô bày nụ cười Xena của mình.“Rồi Marco, ngay cả mình mà cũng nghĩ chuyện này thật điên rồ.”

Rachelđãđang biến hình. Đôi vai ô dề, bốn chân đầy móng vuốt và bộ lông gấu xám bờm xờm bắt đầu hiện ra. Tôi cũng biến hình, lần này thành khỉ đột. Gấu xám và khỉ đột - những hình biến duy nhất khả dĩ hữu ích cho việc đánh giáp lá cà.

Tụi tôi ồn ào xúm quanh chú gấu trắng. Gấu xám, khỉ đột, một con chim, một người ngoài hành tinh, và hai con người co ro trong bộ da hải cẩu.

Derek đứng dang ra xa, chẳng đưa ra lời giải thích nào. Cũng chẳng cần thiết: ảnh phát khùng rồi. Khi bạn sợ phát điên lên thì bạn không cần phải giải thích gì cả.

Con gấu trắng đột nhiên lăn lật lại.“Cậu ta đã nhận ra các bạn,” Derek la lên từ vị trí an toàn của mình.

Jake, Cassie, Ax và Tobias lùi lại. Rachel và tôi vẫn lừng lững tiến lên.

[9]cho mà coi,> tôi pha trò.

Rachel thét vang. Tụi tôi cùng lúc ào lênmà trong lòng thấy hổng có tự tin, sợ muốn ướt cả quần (nếu như con khỉ đột-tôi có bận quần.)

Gấu đấu với gấu. Chú gấu trắng không hề chùn bước. Rachel chạy trên bốn chân, xông vàohuýchvai con gấu kia. Khối nâu xám ập vào khối màu trắng tinh.

Rầm.

“Hrooowww!”

“Hrooowww!”

Những móng vuốt cào cấu! Những quai hàm đớp, tợp. Giờ thì hai con gấu đã đứng nhỏng trên hai chân sau, vờn nhau lắc lư qua lại như một cuộc giằng co giữa hai đô vật hạng siêu nặng.

Rachel không thắng, nhưng nhỏ cũng không thua.

Nhỏ đẩy tới. Chú gấu trắng đùn lại. Rachel ngã ngửa ra.

Quả là một cảnh tượng nổi gai ốc. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái gì có thể xô ngã được gấu xám. Tôi cảm thấy một tia máu vắt ngang qua tấm ngực trắng của con gấu. Đó là máu của Rachel.

Tôi lạch bạch chạy tới, cố tấn công con quái vật trắng từ phía sau. Nhưng hai con gấu lại đứng lên trở lại trên bốn chân, đang quay mòng mòng, thủ thế.

RẦM!

Rachel la rùm trời.

Chú gấu trắng hơi cao hơn Rachel một tẹo, có lẽ cũng nặng hơn. Mặt khác, nó là gấu thật hẳn hoi, trong khi Rachel là con người, ít nhất là có bộ não người.

Chàng gấu trắng vươn thẳng người lên hết cỡ, sẵn sàng đổ ập xuống Rachel. Đó là khi Rachel luồn xuống phía dưới - một chuyển động không phải là của gấu.

Chú gấu trắng chồm xuống, trượt ụp lên người Rachel và để quai hàm vập vào băng.

Rachel thét.mìnhcóc cần bồ giúp nữa, Marco. Tự một mìnhmìnhlà đủ nốc ao con gấu này rồi.>

Tôi nhận ngay ra điều đó trong vòng nửa giây. Nhưng chắc mẩm Jake không bằng lòng như vậy đâu, tôi liền chồm tới và tóm lấy cánh tay phải của chú gấu trắng.

Gấu ta tự buông rời Rachel và vùng vằng dữ dội hầu như rút cánh tay ra. Nhưng nó không rút được, mà chỉ lẳng tôi vào một tảng đá gần đó.

Tôi quyết giữ chặt lấy. Nhưng gấu trắng rất mạnh, mạnh hơn cả khỉ đột nữa đó.

Trong khi tôi ráng nắm chắc một tay gấu thì Rachel húc đầu thẳng vô bụng nó.

Con gấu trắng kêu đánh“hự” một tiếng và tê dại mất vài giây, đứng nuốt gió ừng ực. Nhưng vài giây cũng đủ cho tôi túm nốt tay kia của nó - à không, chân thì đúng hơn - và ghim nó cứng ngắc một cách không thương tiếc.

Rachel lòn đôi tay gấu xám bự tổ chảng quanh người con gấu trắng, rồi cả hai chúng tôi hè nhau vật ngã“Con Tàu Trắng” xuống băng.

Tobias từ trên không lao bổ xuống, ca cẩm rằng cái không khí lạnh này chẳng nâng đỡ cậu ta gì hết trọi. Rồi cậu ta ấn móng chân chim vào người Nanook, bạn của Derek và bắt đầu thu nạp chú ta - trong khi Rachel và tôi đứng thở dốc và đếm những thương tích trên người mình. Chú gấu trắng bỗng trở nên lờ đờ và vài phút sau ADN của nó đã truyền sang cả bọn chúng tôi.

Xong xuôi, tụi tôi thả cho chú gấu chạy như một tên ngốc về phía mép nước.

“Tuyệtquáđi mất!” Derek thốt lên.“Tôi sẽ có một câu chuyện thần thoại để kể cho dân làng nghe. Không ai tin đâu, nhưng đó sẽ là một câu chuyệnhay tuyệt vời…”

Nanook gấu trắng lụp khụp biến đi khỏi. Không nghi ngờ gì nữa, nó cũng sẽ có câu chuyện của riêng mình để kể cho đồng loại nghe:“Không, tôi không có giỡn chơi đâu! Một con khỉ đột nha.Tôi đang ung dung tự tại lo công chuyện của mình thì bỗng nhiên, một con khỉ đột…”