← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Tụi tôi chia tay Derek. Ảnh nói có một cơn bão đang ập tới.Thế là tụi tôi chào tạm biệt và để mặc ảnh đi mà huyên thuyên, kể lể bất cứ điều gì ảnh muốn. Nếu ảnh vô tình kể cho một tên Mượn xác-Người nào đó nghe là đã trông thấy con người biến hình thì sẽ rầy rà to. Nhưng có lẽ những ngôi làng Eskimo ở nơi đèo heo hút gió mày không phải là ưu tiên hàng đầu trong danh sách những nơi cần thâu tóm của bọn Yeerk.

Tụi tôi biến thành gấu trắng, cho Derek chứng kiến một phi vụ quái dị tột cùng.Star Trekchăng? Hà hà! Rồi đây ảnh sẽ chẳng bao giờ thèm coi thứ phim khoa học viễn tưởng loại đó trên chảo thu vệ tinh nhỏ nhắn của mình nữa đâu.

Giờ thì tụi tôi hoàn toàn cảm thấy sảng khoái. Sảng khoái nhất kể từ khi cả bọn đặt chân lên thế giới Vùng Cực này.

Đã có những hình biến phù hợp với nơi này, giờ thì tụi tôi như là cọp trong rừng rậm, như cá sấu trong đầm lầy. Tụi tôi đã làm chủ vùng giá băng.

Tôi đã từng là khỉ đột; tôi đã từng là tê giác, tôi đã từng biết thế nào là sức mạnh. Nhưng lần này rất khác lạ.

Tôi đứng thẳng trên hai chân sau, cao ba mét, nặng gần tám trăm ký lô. Nếu những con số đó không xi nhê, chẳng tạo cho bạn ấn tượng gì thì hãy tưởng tượng như thế này: tôi cao hơn danh thủ Shaquille O’Neal[10]chín tấc và nặng hơn anh ta gấp năm lần.

Tôi có thể kéo Shaq đi suốt chiều dài sân bóng và chẹn anh ta lại. Tôi hùng mạnh - thật sự hùng mạnh.

Bàn chân trước của tôi rộng tới ba tấc, với năm ngón tay dính liền nhau cùng vuốt dài đen thui. Chúng có thể hất đổ một chiếc xe tải dễ như bỡn.

Còn giá lạnh ư?

Lớp mỡ bên dưới da của tôi còn được hỗ trợ thêm bởi sự thích nghi hoàn hảo của cơ thể gấu cho ấm áp hơn.

Thoạt nhìn tưởng lông tôi màu trắng, nhưng thật ra không phải - nó trong suốt. Mỗi sợi lông đều có tác dụng như một ngôi nhà kính, biến ánh mặt trời thành hơi ấm và thẩm thấu vào làn da màu đen của tôi.

Mắt gấu trắng tỏ tường y như mắt người, rõ hơn nhiều so với mắt của nhỏ Rachel trong lốt gấu xám tội nghiệp. Thính giác của tôi chỉ trung bình thôi, nhưng còn khứu giác thì hết ý. Tôi có thể ngửi thấy mùi hải cẩu ở khắp mọi nơi.

Thật ra cũng chẳng có thêm bất cứ mùi gì để ngửi.

Trí óc gấu nằm ẩn bên dưới ý thức loài người của tôi không hề xáo động, không sợ hãi, không đói mồi. Nanook rất bình tĩnh. Hoàn toàn không hề run sợ. Vả lại, ở đây có gì mà sợ kia chứ?

Nó có thể đi la cà hàng tuần liền không cần ăn. Săn mồi với nó là thú tiêu khiển hơn là vấn đề sinh tồn. Nó dành nhiều thời gian để chu du đây đó hơn là để kiếm thức ăn.

Tụi tôi đi lùi lại phía căn cứ Yeerk, với vẻ hùng dũng hiên ngang như Clint Eastwood đi vào quán rượu.

Đó là một cuộc hành trình lê thê, thỉnh thoảng lại bị gián đoạn để ngụp lặn trong làn nước lạnh băng. Dù gì thì tụi tôi vẫn cứ phải hoàn hình. Thiệt, chẳng dễ chịu chút nào, nhưng rồi sau đó tụi tôi trở lại là Chúa tể Vùng Băng.

Tobias nói.

Lúc khu căn cứ Yeerk hiện ra cũng là lúc gió giật tơi bời. Tuyết không rơi thêm nữa, nhưng đám tuyết cũng luôn bị thổi thốc lên và quay cuồng như cơn lốc. Mọi thứ trước mắt đều chuyển động nhanh sập.

Jake đang khảo sát quang cảnh trong nửa dặm phía trước tụi tôi và căn cứ.

Căn cứ ôm sát mí nước một quãng khoảng một trăm thước. Nó là quần thể gồm những tòa nhà thép thập thò, lồi lõm - một đống những cấu trúc hổ lốn, xấu xí được sắp xếp không ra hệ thống gì. Có cả những phương tiện di chuyển: xe Sno-Cats, xe tải lớn và cần cẩu. Nơi này chẳng có gì đáng chú ý đối với những người vãng lai, ngoại trừ việc bạn ngẫu nhiên lưu ý đến tụi Venber to đùng, lấp lánh ánh bạc đang hí húi xây dựng chảo thu vệ tinh. Đôi tay trần của chúng bẻ thép rau ráu.

Cassie hỏi.

Tobias gợi ý.

Tôi bàn ngang.

Ax bảo.

Tôi nói,