← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Đêm xuống dần. Ánh sáng lờ nhờ đủng đỉnh quét ngang qua mặt hồ, biến băng thành vẻ xanh xao ma quái. Trong căn cứ, đèn bật sáng trưng. Đám Venber chẳng cần đèn đóm gì, nhưng tụi Mượn xác-Người trong lớp áo choàng của người Eskimo thì cần.

Tụi tôi hòa vào màn đêm mà đi. Thật lặng lẽ, âm thầm, dàn đội hình sao cho người nào đó tình cờ liếc qua chỉ thấy một chú gấu trắng.

Chúng tôi có một kế hoạch - điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có la thét, gầm rú, xáo trộn, và điên cuồng.

Có một điều tụi tôi biết, và cũng hy vọng: Visser Ba không có mặt ở căn cứ, mặc dù nhà chứa máy bay đủ rộng cho con tàu Lưỡi Rìu gớm ghiếc của hắn tá túc. Đỡ khổ biết bao. Nhưng rủi thay, lũ Venber lại ở đó. Chúng vẫn cần mẫn làm việc dưới ánh sáng nhân tạo, cóc thèm đếm xỉa gì đến nhiệt độ đang tụt xuống kinh người.

Tụi Venber biết chúng tôi vẫn còn lang thang đâu đó ngoài băng giá. Hoặc ít ra, chúng biết có một con gấu trắng đang đi chơ vơ một mình. Chúng tôi cố giữ cho hàng lối thật thẳng, để hệ thống định vị sóng âm của của chúng chỉ dò ra được một hình thù mà thôi. Liệu chúng có nhận ra điều gì đáng báo động không nhỉ?

Chịu, không sao biết được. Tụi tôi dắt díu nhau vượt qua băng, đứa sau căng mắt nhìn chằm chặp vào mông đứa trước để giữ đội hình. Jake dẫn đầu. Tobias theo sau, tiếp theo là tôi, Cassie, Ax và Rachel.

Càng gần hơn càng đi chậm lại. Tuyệt đối KHÔNG chạy! Không tỏ một dấu hiệu manh động nào hết. Chỉ lệt bệt lết đi mà thôi.

Cả đám tụi tôi lô tô hô giữa trời, không có gì che chắn. Giữa tụi tôi với làn tia Nghiệt khéo nhắm chẳng có gì cả. Bọn Venber biết tụi tôi không được trang bị vũ khí gì; trong khi chúng là những công cụ hàn, mang, vác, đúc khuôn và nặn hình. Ụ tia Nghiệt không cách quá xa.

Tình huống quả giống như một trận nội chiến. Chỉ bước, bước, bước thẳng đến chỗ chết, không né núp hay tấp dọc tấp ngang. Bạn chẳng thể làm được gì với những viên đạn có sức công phá khủng khiếp. Không thể làm gì cả.

Gần, gần hơn. Đã có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của tụi Venber, đã có thể ngửi thấy mùi hóa học đặc trưng của chúng. Tôi còn cảm nhận được cả sự cật lực trong khi làm việc của chúng.

Vài đứa chợt ngẩng cái đầu búa lên nhìn ngó xung quanh, y hệt như nhìn thẳng vào chúng tôi vậy. Nhưng không! Đó chỉ là những cái nhìn vu vơ mà thôi.

Bây giờ tụi tôi đã hoàn toàn lọt vào trận địa. Venber ở bên trái, Venber ở bên phải. Tôi nín thở. Trò bịp một-khối của tụi tôi đã chấm dứt, rõ ràng đã thấy có sáu con gấu trắng.

Không hề có phản ứng. Đám Venber vẫn hí húi làm việc. Tụi tôi vẫn bấm bụng bước đi trong khi trí óc chỉ muốn gào lên“Báođộng.”

Đột nhiên, một cánh cửa mở banh ra. Một quầng sáng hình chữ nhật dội ra ngoài. Có tiếng người cười sằng sặc. Một người không biết là đàn ông hay phụ nữ choàng tấm da bự xù bước ra ngoài băng giá.Và đông cứng lại.

Chị ta nhìn trân trân vào lũ chúng tôi đang lù lù đi tới. Không có gì ngoài chúng tôi, những con gấu, thưa quý bà. Không có gì phải lo cả, chỉ là gấu đang diễu hành thôi mà.

“BÁOĐỘNG!” chị ta rú lên.“BÁOĐỘNG! BÁO ĐỘNG!”

Jake chỉ thị.

Cả đám tụi tôi ù té chạy. Thế đấy, tụi tôi có thể giải tán khi cần thiết mà…

Vượt qua lũ Venber!

Cửa nhà chứa máy bay đóng im lìm và khóa chặt. Nhưng tụi tôi vẫn cắm cúi chạy về đó, bất chấp những ánh đèn quét rọi khắp nơi, mặc kệ tụi Mượn xác-Người đang gấp rút túa ra từ các tòa nhà.

“Tụi Andalite biến hình,” kẻ nào đó la ầm ĩ. Giọng hắn ta có vẻ điềm tĩnh, không có vẻ kinh hoàng bạt vía.“Lập trình cho Venber! Mục tiêu: doanh trại. Bỏ qua tất cả những giao thức an ninh. Không được để tụi Andalite sổng mất.”

Lập trìnhcho Venber?

Ax điềm đạm nói.

Rất có thể điều đó giải thích cho tôi vài vấn đề. Nhưng tôi còn đang mải nghĩ xem cái sinh vật mà người ta có thể vặn xoắn như sợi mì spaghetti kia sẽ làm gì tôi.

Jake ra lệnh.

Phía bên trái tôi có một bóng người mảnh mai. Một phụ nữ nữa chăng? Hay một đứa trẻ? Chị ta bước ra, tay cầm một thứ mà tôi chắc chắn là cái điều khiển từ xa. Chị ta điềm nhiên bấm nút vào những khối Venber.

Rachel thét lên từ cuối cái hang giờ đã cong vẹo của tụi tôi.

Tụi tôi biết“chúng” là cái gì.

Đám Venber vứt quách dụng cụ đồ nghề, những thanh kim loại, và tấm sắt đi rồi đột nhiên phóng vù tới như thể đang tham dự cuộc thi trượt tuyết xuyên quốc gia. Năm Venber! Không! Thêm hai đứa nữa xuất hiện ở đằng trước, khép góc lại quây tròn tụi tôi.

Jake hét.

Nhưng hai hàng đã nhập vào làm một: hai Venber và sáu gấu trắng, với cánh cửa hông nhà chứa máy bay là giao điểm.

BỤỤP!

Tên Venber thứ nhất tống cho Jake một quả ngã lộn nhào. Jake hụt cái cửa và tông mạnh vào tường nhà chứa máy bay. Cậu ta bỏ lại một dấu răng to tướng trên miếng kim loại gợn sóng.

Tobias từ đằng sau Jake nhào vào tên Venber, thét vang trời.

Tên Venber toài một trong hai cẳng tay sinh đôi ú nu ra và nện cho Tobias một cú trời giáng. Chắc hẳn cậu ta đã trở thành gấu bông…

Tên Venber thứ hai lao bổ vào tôi. Nếu đánh nhau thì tôi thua liểng xiểng là cái chắc. Phải chạy thôi!

DỪNG LẠI! Tôi bấu chặt chân tay xuống đất. Một cơn mưa băng pha lê tuôn xối xả; gã Venber bay sượt qua tôi, nó vụng về quá nên không kịp cua quẹo gì.

Tiện đà, gã đâm thẳng đầu vào hông nhà chứa máy bay. Bây giờ tụi tôi không cần cửa nữa - đã có một cái lỗ mang hình Venber tạc lên nền thép rồi.

Cassie nhào tới đẩy tôi về phía trước. Cả hai tụi tôi cùng bật đứng lên và lùi lại.

Tên Venber thứ nhất vẫn bám sát Jake, lúc lắc cánh tay sẵn sàng chẻ xương Jake ra nếu nó tóm được cậu ta.

Jake yêu cầu khi thấy tụi tôi lưỡng lự.

Mấy đứa tôi tuôn chạy. Tobias đã gượng đứng lên được và nhào vào giúp Jake một tay. Thế rồi cả bọn chúng tôi cùng xông vào cái lỗ - vào vùng…ấm áp.

Đèn sáng rực rỡ! Một không gian rộng mênh mông. Hai chiếc Con Rệp đang đậu. Và một tên Venber.

Chính xác là những gì còn lại của tên Venber vừa tạo ra cái lỗ.