CHƯƠNG 25
Lẳng lặng, ma quái, nó trườn bò. Nửa cơ thể dưới của nó đã loe ra thành một vũng chất lỏng sền sệt. Một mùi nồng nặc xộc lên mũi tụi tôi, hình như mùi chlronine hay gì đó.
Nhưng nửa thân trên của tên Venber vẫn cứ đuổi theo tụi tôi - cố lên theo những gì nó đã lập trình. Giờ thì chúng tôi hiểu rồi: nó chẳng là gì cả, chỉ là một cỗ máy sinh học - một phát minh sáng chế quái quỷ của bọn Yeerk. Ngay cả khi đã chết rồi nó vẫn cứ tuân thủ theo chương trình đã lập.
Tụi tôi dẫm bừa lên đống chất lỏng từ tên Venber chảy ra, lội bì bõm. Không còn lối đi nào khác nữa. Tôi cảm thấy chất hóa học làm tê mê móng vuốt mình. Tôi lăn qua sàn nhà bên kia.
tôi hét.
Lúc này bọn Mượn xác-Người từ phía sau chiếc Con Rệp chạy ùa ra. Tia Nghiệt trong tay chúng cài ở cấp độ thấp.
“Hhhhrrrooooohhrrwww!”
Rachel và Ax gầm lên, xông thẳng vào chúng. Tụi Mượn xác-Người đổ rạp xuống như chồng chai bô-ling.
Jake và Tobias lồng lên từ phía sau, lông của bọn nó bị lột từng mảng. Hai tên Venber to đùng đuổi theo sau tụi nó.
Đụng phải không khí ấm nóng, hai gã Venber vẫn tiếp tục xông xáo, chẳng thèm để ý tới bàn chân trượt tuyết của mình đang tan chảy thành hồ nhão.
Một tên nữa ngay sau nó. Lại tan ra đặc quánh trong một giây chết chóc. Tiếp đến, lại thêm một tên xấu số nữa.
Tôi đứng ngây ra như phỗng, nhìn trân trối vào cảnh tự sát vô hồn. Tụi Venber nối đuôi nhau nhảy đến chỗ chúng tôi, chui qua cái lỗ, từ từ bước lập chập, té huỵch xuống và tan chảy đi.
Ax đã lên boong chiếc Con Rệp gần nhất. Tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mê man và nhận ra bọn bạn đã lên tàu - tất cả, chỉ trừ Cassie và tôi.
Hai đứa tụi tôi ngây người ra nhìn tám tên Venber tự hủy hoại mình. Tôi không biết vì sao. Nhưng cần phải có ai đó làm nhân chứng mục kích cảnh này chứ, cho dù có kinh hãi, hoảng hốt, và nguy hiểm. Cần phải có ai đó loan tin cho toàn thể thế giới biết về tội ác man rợ này của bọn Yeerk.
Rachel réo gọi.
Chúng tôi quay lại, chạy ùa lên chiếc Con Rệp, dẫm chèm chẹp lên chất Venber nhão quánh, nhớp nháp. Bọn bạn đang hoàn hình, chứ không thì làm sao mà lèn nhét hết cả sáu con gấu trắng lên chiếc phi cơ vốn được thiết kế cho một Hork-Bajir, một Taxxon và hai hay ba hành khách này.
Ax chui ra khỏi lốt gấu trắng, bộ lông xanh thay thế cho lông trắng, mắt cuống ảnh nhô lên từ khối nâu ma mãnh của con gấu. Bàn tay Andalite nhiều ngón hiện ra đúng lúc ảnh thò tay vào bảng điều khiển.
ảnh nói bình thản.
tôi sốt sắng.
Chiếc Con Rệp nhẹ nhàng cất cánh khỏi nhà chứa máy bay. Qua tấm kính trong suốt, tụi tôi thấy lũ Mượn xác Người đang lội bì bõm trong đống Venber tan chảy hoàn toàn. Một cái đầu và cánh tay Venber…đang tan nốt.
Giờ tôi đã là người phần nhiều. Đã từng ở trên Con Rệp rồi nên tôi biết ụ vũ khí ở đâu. Cũng chẳng khó gì mà không sử dụng được nó - nếu không nói là dễ như cắm cần điều khiển trò Nitendo.
“Nhắm chiếc Con Rệp kia,” Jake nói, nghe bình tĩnh hết sức.
Ax bẻ hướng chiếc Con Rệp cho đến khi mũi tia Nghiệt chĩa thẳng vào con tàu nọ.
Ax khẩn khoản.
Tôi bắn. Ngay cả ở cấp độ thấp mà sự chấn động từ con tàu đang tan xác cũng đủ xô tụi tôi bật vào một bức tường thép.
Ax lái chiếc Con Rệp quay phắt lại và thổi bay bức tường thành từng nguyên tử. Xong, ảnh gài số và tụi tôi phóng vù vào màn đêm, vẽ vòng tròn bên trên căn cứ.
“Chảo thu vệ tinh,” Jake hạ lệnh.
Tôi bắn.
Pằng chíu!
Chảo thu vệ tinh vụn thành nguyên tử.
Pằng chíu!
“Toà nhàđằng kia.”
PẰNG CHÍU! - Tòa nhà biến mất.
Rất bài bản và có hệ thống, tụi tôi lần lượt tiêu hủy căn cứ - hết toà nhà này đến tòa nhà khác, hết chiếc xe nọ đến phương tiện vận tải kia. Mỗi lần khai hỏa, chúng tôi đều để cho tụi Mượn xác-Người một ít thời gian chạy tháo thân. Chúng tôi muốn diệt gọn căn cứ, chứ không muốn làm tổn hại đến chúng.
Cuối cùng Jake quyết định.“Nhà chứa máy bay!”
Tôi nhắm và bắn. Những dấu tích còn lại của tụi Venber đều đã bốc thành khói và hơi nước. Cả tòa nhà cũng bay biến luôn.
"Thư giãn trong yên bình," ai đó nói. Có thể là Rachel.
Ax lái chiếc Con Rệp lùi lại lấy đà rồi phóng hết tốc lực về phía Nam. Trớ trêu thay! Tụi tôi chẳng đi được bao lăm.
Ax la lạc cả giọng. Bàn tay ảnh huơ huơ khắp bàn điều khiển.…> ảnh nhấn nhá cho đến khi máy tính tàu chỉ ra câu trả lời.
… tàu Lưỡi Rìu, Hoàng tử Jake. Nó đang truy cản.>
“Chúng ta có thể thoát không?”
Chúng tôi lao hối hả về phương Nam. Tàu Lưỡi Rìu hùng hổ bám theo như con báo Phi Châu đuổi theo một chú heo nhà. Chúng tôi tuy đã xuất phát trước tàu Lưỡi Rìu khá lâu, nhưng con báo sẽ thưởng thức được thịt heo, và không gì có thể thay đổi được điều đó.
Ba phút trước khi bị tàu Lưỡi Rìu bắt kịp, tụi tôi đã tự hủy chiếc Con Rệp, biến nó thành một quả cầu lửa giữa trời đêm. Chắc chắn rất nhiều người trông thấy quầng sáng rừng rực ấy và hoang mang tự hỏi không biết nó là cái gì.
Họ không hề thấy sáu con chim săn mồi đang rơi về hướng Trái Đất.