CHƯƠNG 4
Tụi tôi ngồi lại đến hết vở diễn của ban nhạc Vua Sư Tử. Dường như cả đám đều ít nhiều mụ mị đi sau sô-diễn-đặc-biệt-hiệu-quả của người Ellimist đã đặt ra cho tụi tôi.
Ngay khi vở diễn kết thúc, tụi tôi đều túa ra cửa. Hình như trong chương trình còn có một bữa tiệc sau đêm diễn nữa nhưng một nửa trường đã bỏ qua vụ đó và tụi tôi cũng vậy.
Tụi tôi tụ tập lại ở khu chuồng thú nhà Cassie, còn được gọi là Dưỡng Đường Thú Hoang. Tôi đoán đây là tuần nhàn nhã của dưỡng đường. Nhiều cái lồng bỏ không, bình thường thật hiếm thấy như vậy. Vì thế trông nơi này có vẻ hoang vắng.
Tobias đang ở đó đợi tụi tôi. Cả Ax nữa, trong cái lốt người đẹp trai kỳ quái hết biết của ảnh. Ảnh hoàn hình lại ngay thành Andalite. Cả đám không hề mất công mào đầu mà đi thẳng vô chuyện.
“Thật điên khùng!” Marcola lên ngay khi Tobias đảm bảo rằng hổng có ai đang nghe lén.“Sinh vật hùng mạnh nhất dải thiên hà,một kẻ có thể làm biến mất hoàn toàn cả Trái Đất chỉ bằng một ý nghĩ,mà lại cần tụi mình trợ giúp sao?”
“Làm như tụi mìnhchưa đủ chuyện để lo không bằng,” Rachel hậm hực đế thêm.
Ax dò đoán.
Tobias nói.
Rachel ném cho cậu ấy một cái nhìn tối sầm đầy tức giận. "Ổng cũng từng bẫy tụi mình thì có. Biểu tụi mình là sẽ làm một chuyện và rồi thực hiện theo cách khác. Tụi mình hổng biết tí ti gì về ổng hết. Thậm chí tụi mình cũng hổng biết Ellimist là một hay nhiều hơn một người. Phân nửa câu chuyện, ổng xưng“chúng tôi” rồi sau đó lại xưng“tôi”. Vậy thì tại sao ổng lại là người Ellimist chớ? Ổng thình lình lôi tụi mình chạy quanh bất cứ khi nào ổng cần, rồi thì ổng biểu tụi mình ngồi yên đó."
Tôi biết nhỏ đang ngầm ý cái gì. Tobias đã từng nghĩ người Ellimist sẽ cho cậu ấy trở lại hình dáng cũ. Nhưng thay vào đó, ổng chỉ đơn giản cho Tobias lại quyền năng biến hình.
Nhưng điều đó hổng phải là điều dối trá hay chơi khăm. Không hẳn vậy. Ổng đã hứa cho Tobias những gì cậu ấy muốn. Ổng đã giữ lời. Chỉ có Rachel hổng chấp nhận thực tế rằng chính Tobias đã lựa chọn, và đến giờ vẫn chọn ở lại kiếp diều hâu.
“Sao cái tên Howler nghe quen quen?” Cassie phân vân. “Hình như mình đã nghe nó ở đâu rồi nè.”
“Đó chính là những kẻ đã hủy diệt người Pemalite, đấng sáng tạo của người Chee,” tôi nhắc.“Bảy người chúng ta sẽ phải chống lại bảy tên Howler.”
“Bảy người á? Tui đếm đi đếm lại mới thấy có sáu hà,” Marco la rùm.
“Mình nghĩ mình biết người thứ bảy là ai rồi,” tôi nói.
Marco trợn tròn mắt lên.“Erek hả?”
“Ghi điểm!Còn ai khác quan tâm nhiều đến tụi Howler ác ôn hơn ảnh chứ?” Tôi giải thích.
Marco bỗng phá lên cười rần rần.“Erekmà đánh đấm gì! Ảnh là người máy được lập trình cứng ngắc rồi. Ảnh hổng chịu làm đau ai đâu.Ảnh sẽ mang theo cái chương trình ấy xuống mồ luôn đó. Ủa, mà tại sao tụi mình lại đi bàn nhau ba cái chuyện này thế, cứ như thể đây là thời điểm tụi mình chọn người vào đội tuyển á.”
Tobias nói.
“Chờ chút coi,Tobias” Rachel nói.“Bồ biết là mình không lao từ vụ đánh đấm này -"
'Tới vụ đánh đấm khác, có lẽ," Marco xen ngang.
"- Nhưng tụi mình có dám chắc rằng ở đây tụi mình là sự lựa chọn duy nhứt của người Ellimist không?Bộ khắp dải thiên hà này không còn ai có thể đối chọi ngang ngửa với lũ Howler sao? Tại sao phải là tụi mình?”
Ax tán thành.
Câu này khiến Marco giãy nảy.“Xin lỗi nha! Vậy tụinàylà cái gì, những kẻ nhu nhược chắc?Tui biến thành khỉ đột, bồ cứ là bồ đi nha. Đấu coi! Để xem‘mèo nào cắn mỉu nào’.”
"À, có vẻ đây mới là thứ đáng làm đó. Hai đứa bồ uýnh nhau đi," Cassie nói khô khốc.
"Vậy thì thôi," Marco nói với một cú liếc mắt tinh quái, "quên tui với Ax đi. Vậy bồ với Rachel nha, hai người mặc bikini song đấu đi."
Rachel chỉ bình thản xòe tay ra và túm một nắm đầy tóc của Marco. "Có phải đó là những gì bồ mới nói phải không hử? Chắc hẳn mình đã nghe không kỹ."
"Tui từ chối trả lời trên cơ sở là bồ có thể nhổ trọc đầu tui."
Rachel buông tha cho Marco.
, mà tại sao người Ellimist lại yêu cầu sự giúp đỡ của một đám nhóc như tụi mình nhỉ?> Tobias nói vẻ băn khoăn.
"Tụi mình có thắng được không?" Cassie hỏi.
Câu đó làm cả đám sững lại. Nhỏ bước vào đứng giữa nhóm.
"Tụi mình thắng được không? Tụi mình có thể cứu nguyên một loài nhạy cảm và có lẽ cũng giúp chính loài người chúng ta được không? Có lẽ vụ này sẽ làm suy yếu bọn Yeerk theo một cách nào đó mà chỉ mình người Ellimist biết? Dường như đối với mình điều đó mới là vấn đề. Ý mình là, tụi bồ biết đấy, mình hổng phải là Rachel. Mình ghét đánh đấm. Nhưng người Ellimist đã đặt nguyên cả một loài lên bàn cân. Nguyên một giống loài. Có thể hàng triệu, có thể hàng tỷ sinh vật của loài đó. Và tụi mình thậm chí còn không tự hỏi coi tụi mình có nên làm chuyện này không? Làm sao mà các bồ không ít nhứt là nên thử một keo?"
"Iskoort hở?" Marco bỡn cợt. "Giờ thì nhiệm vụ của tụi mình là cứu tụi Iskoort? Cái quái gì… Iskoort là cái thứ gì hở?"
Marco nhìn qua Ax, dang tay ra, dò hỏi. Ax lắc đầu. Đó là cử chỉ ảnh đã học lỏm từ tụi tôi. Dĩ nhiên, ảnh lắc đầu trong khi vẫn giữ đôi mắt cuống của ảnh đứng yên, nên trông khá kỳ cục.
Thông thường, với mấy vụ tầm cỡ như vậy tôi hổng bao giờ tự mình quyết định. Tôi được cho là thủ lãnh của nhóm, nhưng với tôi thì có những lúc mà một thủ lãnh có thể làm điều tốt nhứt là để mỗi thành viên tự quyết định điều phải làm. Nhưng rõ ràng tôi cũng phải nói gì đó rồi.
"Mình nghĩ... mình nghĩ là có một điều gì khác nữa đang ẩn giấu trong ý tứ của người Ellimist khi ổng chọn tụi mình."
Mấy đứa kia đều nhìn tôi chằm chằm. Marco nheo mắt lại.
"Người Ellimist nói cái gì đó về chuyện bồ thấy tay Crayak này."
"Mình thấy hắn. Khi tên Yeerk đó chết trong đầu mình, mình đã thấy hắn. Và hắn cũng thấy mình nữa. Rồi kể từ đó... kể từ khi ấy mình toàn nằm mơ thôi."
Tự dưng cả đám lặng phắc.
Tôi ước gì mình đã giữ miệng đừng nói ra.
"Nghe này, mình... mấy bồ biết đó, mấy chuyện nằm mơ nghe có vẻ kỳ thiệt. Ai dám nói nó thiệt hay không? Nhưng mấy giấc mơ của mình thì có vẻ rất thiệt. Trong mấy giấc mơ đó mình thấy hắn. Gã Crayak đó đó." Tôi lắc mạnh đầu. "Mình biết chuyện này nghe có vẻ điên khùng."
"Ủa, Jake?" Marco nói. "Tụi mình đã lọt qua lằn ranh của sự điên khùng kể từ khi Elfangor gọi: 'Ê này, tụi nhóc, muốn biến thành động vật không hả?' rồi còn gì?”
Tôi mỉm cười. Đương nhiên đó không chính xác là câu Elfangor đã nói. "Mình chỉ cảm thấy là những giấc mơ đó không hoàn toàn chỉ là mơ thôi. Mình thấy hắn. Và hắn cũng nhìn mình. Và lần nào hắn cũng chỉ nói có hai từ."
"Là hai từ gì?" Cassie nhẹ nhàng níu tay tôi. "Hắn nói gì?"
"'Sắp rồi.' Hắn chỉ nói 'sắp rồi.'"
“Ui chao,” Marco hít hà. “Tui cảm thấy xương sống gai cả lên rồi nè.
"Vậy tất cả chuyện đó nói lên được điều gì hở?" Rachel hạch hỏi. "Cái gã Crayak đã không khoái tụi mình, vậy nếu tụi mình đi và so găng với đội tuyển của hắn thì sao? Lỡ thắng nữa thì sao? Thì gã khoái tụi mình hở? Mình không nghĩ vậy đâu nha."
Tobias nói.
Tôi gật đầu. Không đứa nào khác để ý cái đó.
"Cấp độ khác nào?" Rachel thắc mắc, tỏ ra hoang mang.
Tobias thừa nhận.
Cassie gật đầu. Nhỏ theo. Vậy là hai phiếu thuận. Tôi nhìn Ax.
Ảnh nhoẻn nụ cười lạ lùng kiểu Andalite.…>
Vậy là ba người đồng ý. Tôi nhìn sang Rachel.
"Ồ, thôi nào, anh còn phải hỏi nữa chắc? Hổng có con quỷ vũ trụ Crayak nào dám đánh bại người anh họ của em đâu á," nhỏ nói, nở nụ cười rạng ngời như Người Mẫu trang bìa tạp chí.
Quay lại với Marco. Nó có vẻ đầy hoài nghi. Tôi đã thấu hiểu cần phải tin tưởng vào sự hoài nghi của Marco.
"Sao hở?" Tôi hỏi nó.
"Trước hết, tui khẳng định làtui theo," Marco nói.“Nhưngtui muốn làm sáng tỏ một điều: NgườiEllimist hổng bắt ép tụi mình, ổng hỏi tụi mình, tuỳ tụi mình quyết định. Và có thể ổng đúng ở điểm là tụi mình có thể làm được chuyện này. Nhưng một phần lý do khiến tụi mình đồng ý là doCrayak lẵng nhẵng bám theo Jake.Và tay Crayak này cũng chơi cùng ván cờ lâu dài và kiên nhẫn như người Ellimist đang chơi vậy."
"Vậy bồ đang muốn ám chỉ điều gì hở?" Cassie hỏi.
"Tui đang nói là có lẽ gã Crayak cũng muốn tụi mình tham gia. Có lẽ gã cũng muốn tụi mình đồng ý. Và mấy bồ biết sao không? Rõ là gã hổng nghĩ là tụi mình thắng được rồi.”
“Vậy thì hãy bỏ phiếu,” Rachelđề nghị.“Mình sẽ đi!”
“Mình cũng đi,” Cassie tán thành.
Cuối cùng sáu trên sáu đều đồng ý đi.
“Đồng tâm nhất trí rồi nha.” Marco hớn hở nói.
Tôi lắc đầu.“Chưa đâu. Phải chờ xem Erek có tán thành vụ này không đã…”
“Đi,” một giọng nói nữa cất lên.
Ảnh đột ngột xuất hiện,đứng ngay giữa đám tụi tôi.Một cậu bé trông vẻ ngoài bình thường. Hay đó là điều mà bạn cho là như thế.”Cậu bé” là một hình chiếu ba chiều. Bên trong hình chiếu đó là một người máy. Một người máy đã từng giúp xây dựng nên kim tự tháp Ai Cập, người đã tự tạo hàng trăm dạng hình chiếu người, mỗi hình người như thế làm ra vẻ già đi, rồi chết, và rồi lại tái xuất hiện dưới hình chiếu một người mới khác.
“Anhđã biết chuyện rồi phải không?” Tôi hỏi Erek.Đâu đó sâu thẳm trong trí não mình, tôi đã nhận ra là tôi bắt đầu quen với hiện tượng kỳ quái là người ta có thể đột ngột hiện ra từ không trung. Khi người Ellimist bắt đầu can dự vào, thì những thứ như thế trở nên hoàn toàn bình thường.
“Ừ, tôi biết chuyện rồi,”ảnh nói kèm theo cái gật đầu. Gương mặt ảnh nghiêm nghị, môi mím chặt lại. Tôi cảm thấy bên trong khối người máy không biết bạo lực là gì ấy đang ùn réo một cơn giận dữ dội.
“Người Ellimist đã cho tôi biết,”Erek xác nhận.“Nếu các bạn chấp nhận, tôi sẽ đi. Tôi… tôi cần phải đi.”
“Nhưng anh không thể đánh nhau mà,” Rachel nói huỵch toẹt.“Không phải là phỉ báng, nhưng tôi thà rủ Jara Hamee hay một người Hork-Bajir tự do nào đó còn hơn. Tụi tôi cần sức chiến đấu… “
“Phải, nhưng chỉ thế thôi chưa đủ.” Erek lắc đầu.“Các bạn không thể đánh bại tụi Howler trong cuộc chiến giáp lá cà được đâu. Chúng quá lợi hại và dễ sợ. Các bạn phải cần nhiều hơn phép biến hình. Các bạn cần phải suy nghĩ và hiểu rõ chúng. Trong khi tôi biết rõ người Howler…”
Lý lẽ của Erek khiến Rachel ngẩn tò te."Cũng có lý."
Một giọng sấm vang lên.
Tôi thở dài.“Ừm, nhưng ông phải cho tụi tôi thư thả vài ngày để…”
PHỤT!
…>
Tôi đang nhìn trân trân vào một gương mặt xấu xí, tệ hại đến nỗi bà mẹ sinh ra nó chắc cũng không thương nổi.
“Howler?” Tôi run run hỏi.
người Ellimist trả lời…>
Ông ta bỏ lửng câu nói ở đó.Ổng không cần giải thích thêm.
“Khi nào thì cuộc đấu bắt đầu?” Tôi gào lên, cố tránh nhìn gương mặt Iskoort đang dí sát vào mặt mình.
NÓ ĐÃ BẮT ĐẦU RỒI.