CHƯƠNG 5
“Ai phát minh ra nơi này thế nhỉ, Bác sỹ Seuss[5]chắc?" Marco hỏi.
Tụi tôi đang lơ lửng giữa trời, cách mặt đất của Iskoort nhiều dặm, trên một cái sàn không hề có thanh vịn, không hề có khung che hay dấu hiệu cảnh báo nào. Chỉ là một mặt phẳng ngừng lại đột ngột giữa trời.
Bên dưới tụi tôi là một cấu trúc vặn vẹo, nghiêng ngả, được dựng trên những tia chống đỡ khổng lồ.Sàn nhà, tôi đoán thế, tất cả đều dính nhau đó đây, cột chống chọc lên chỗ nọ chỗ kia.Ở bên trên tụi tôi cũng tương tự như thế. Rất nhiều tầng lầu đồ sộ vươn cao ngút ngàn, không chừng chạm tới tận mặt trăng - nếu như hành tinh Iskoort này cũng có mặt trăng.
Toàn bộ cấu trúc Tháp được xây bằng bê-tông khối, gạch, hay những mảng vật liệu màu sắc lòe loẹt, hệt những mảnh ghép hình khổng lồ của trò chơi Lego được sắp xếp ngẫu hứng, cùng với những vật chêm to cỡ những tòa cao ốc, tất cả tạo thành một ngọn tháp cao cả trăm dặm, với những tầng lầu cao thấp lộn xộn: cách nhau một mét rưỡi, hoặc một trăm năm mươi mét, thậm chí cả năm dặm…
Tôi vội nhảy lùi lại khỏi gờ mặt phẳng, cảm thấy bao tử mình lộn ngược và tim muốn ngừng đập. Hồi nãy tôi đã phải đẩy đám người Iskoort đặc nghẹt ra để được an toàn, cố đừng để xảy chân mà sa vào cú rơi bất tận kéo dài nhiều tiếng đồng hồ.
“Lùi lại!” Tôi xua.
Nhưng bây giờ cả đàn Iskoort đang ầm ào tiến về phía tụi tôi như vũ bão. Từ cơ hoành trong bụng chúng phát ra những tiếng rú the thé và những giọng truyền ý nghĩ oang oác. Chúng hớn hở và nhiệt tình xô đẩy tụi tôi ra phía gờ cạnh.
“Rachel!” Cassie la thất thanh.
Tôi quay phắt sang trái. Rachel đang chới với, chỉ còn dính lại mỗi hai gót chân nhún nhảy trên gờ mặt phẳng.
“Không!” Tôi thét rầm khi nhỏ hết giữ thăng bằng nổi nữa và rơi nhào xuống.
Tôi chỉ kịp thấy một thoáng chuyển động lờ mờ. Khi cái khối lù mù ấy ngừng lại thì hóa ra là Erek - bàn tay ảnh chìa ra đỡ lấy Rachel, cứ như nhỏ nhẹ hều bằng cục kẹo vậy.
Erek đặt Rachel trở lại sàn.
“Erek à, tôiđã nói với anh rằng lúc nào tôi cũng muốn có anh đi cùng trong suốt phi vụ này chưa nhỉ?” Rachel nóimà giọng thì run rẩy.
“Lùi lại, đồ khùng!” Rachel hétđám Iskoort lâu nhâu, đang không ngớt rú rít inh ỏi.
Một tên thì thào với riêng Ax:
“Gì thế này?” Marco la bài hãi. “Hành tinh của những tiểu thương hả? Lùi lại! Tất cả mấy người, lùi lại!”
“Ui trời, mình nghĩ rất nhiều thương gia của khu Nordstrom đang có mặt ở đây. Sao thấy bịnh quá trời! Để mình lo vụ này cho. Mình biết cách tống khứ đám gian thương bố láo này,” Rachel nói,đoạn len lên phía trước, đứng hai tay chống nạnh, nhỏ hất hàm hỏi.“Tụi tôi tới đây để dùng toa-lét. Mấy người vui lòng chỉ cho tôi nhà vệ sinh của các quý bà nằm ở đâu?”
Đám Iskoort trố mắt lên, trao tráo nhìn bọn tôi. Vài tên tự động bỏ đi một nước, vài tên ngoan cố nhìn bọn tôi đến cùng, xem tụi tôi có hạ cố tham gia thương vụ nào hay không.
Tôi nhìn Cassie và cả hai tụi tôi cùng thở hắt ra.
“Sao?” Nhỏ hỏi.“Tụi mình làm gì bây giờ? Cứ đứng ì ra đây đợi bọn Howler đến đánh đòn sao?”
Tôi dòm láo liên ra xung quanh, ráng bao quát hết cái nơi quái gở này. Thật chẳng thể hiểu nổi cấu trúc của nó. Tầng lầu tụi tôi đang đứng chỉ có mỗi một phòng, cách lầu trên ít nhất là ba chục mét. Trên sàn rải rác những cụm nhà nhỏ, trông như những căn lều tuyết của người Eskimo. Cái thì màu vàng, cái thì màu trắng, rồi xanh da trời và đỏ. Vài cái dính chùm nhum lại thành nhiều lớp. Có cái đứng một mình.
Đám Iskoort nhộn nhịp vào ra những khu lều tuyết, hoặc đi lên đi xuống những bậc thang cong quẹo nối các tầng lầu với nhau. Trông họ có vẻ tất bật, ai cũng vội vội vàng vàng.
Người Iskoort có cái đầu như đầu kên kên, giương vẩu ra trước trên chiếc cổ ngẳng, trổ ra khỏi đôi vai hình ovan, bèn bẹt. Từ hai bên vai thòng xuống hai cánh tay, mỗi cánh tay có ba đốt, kết thúc bằng một bàn tay có một ngón dài lêu nghêu như xúc tu và hai móng vuốt nhỏ cong khoằm, sắc lẻm.
Họ bước đi mà như bò giật lùi trên đầu gối. Chẳng qua vì hai cẳng chân ú na ú nu dài cả sáu bảy tấc cứ doe bắp chân về trước, tạo thành cái đầu gối đụng sát sạt mặt đất, trông y hệt như họ đang quỳ mà đi. Cuối cẳng chân là bàn chân có một ngón dài quắp quặp và hai móng vuốt lòi ra hai bên miếng đệm dày.
Phần thân giữa của họ không mặc quần áo, nhúm nhíu xếp nếp như một chiếc đàn phong cầm[6]làm từ những đụn thịt và động mạch màu hồng. Nó nhúc nhích, phập phồng mỗi khi giọng truyền ý nghĩ eo éo, kèn kẹt của người Iskoort cất lên.
"PhimBà Giữ Trẻ," Cassie bình luận.
"Gì cơ?"
"Âm thanh đó đó. Nghe giống giọng Fran Drescher, người lồng tiếng trong phimBà Giữ Trẻ. Mình không có ý chê bai bà ấy đâu nha."
Tobias nói thẳng tuột.
Phải công nhận là gương mặt Iskoort không có một nét nào khả dĩ coi được. Đó là một hình tam giác có đỉnh nhọn ở phía trên, không còn chừa chỗ cho mắt cư ngụ. Thế nên, đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ đành phải tá túc trên những cái vòi ngắn ngủn. Người Iskoort có miệng nhưng lại không dùng vào việc giao tiếp. Cái miệng đó gần như đóng im ỉm, chỉ chốc chốc mới mở ra để hớp không khí, và để lộ cái lưỡi mỏng lét màu xanh da trời và những cái răng nhỏ li ti cũng màu xanh.
Rachel nói, "Bồ biết là có vài người mà khi bồ mới gặp á, ngay tức khắc luôn, trước cả khi họ nói bất cứ câu gì, trước cả khi bồ có bất cứ ý tưởng là họ như thế nào, bồ đã hổng thích họ một chút xíu nào hết không? Ý mình là mới thoạt nhìn đã không chịu nổi rồi í? Và hổng phải là do họ xấu xí hay là gì đâu nha, mà chỉ là có cái gì đó ở nơi họ khiến bồ muốn tránh xa?"
"Không biết," Cassie đáp. "Ít nhứt thì trước giờ mình không hề biết. Nhưng giờ thì thấy rồi."
Lại một bầy Iskoort khác ồ ạt bâu lấy tụi tôi, đầu bổ chửng về phía trước, mắt trố lên thô lố.
Thứ lối cho chúng tôi, hỡi những người lạ! Hôm nay chúng tôi không biết là có người lạ ngoài vũ trụ tới.Chào mừng quý vị đến Thành Phố Sắc Đẹp! Các bạn có cần một hướng dẫn viên? Các bạn có muốn bán ký ức của mình hay bất cứ bộ phận cơ thể nào không cần thiết?>Tên cầm đầu đám Iskoort lên tiếng.
Cơ hoành của gã ta rung lên bần bật khi phát giọng truyền, những âm thanh èo ẹo, thấp chủm rồi lại rít lên như một cái túi được thổi vào quá nhiều gió.
Tôi thở dài, suýt nữa thì bảo Rachel biến thành gấu xám để đuổi quách bọn họ đi cho rồi. Nhưng Cassie bảo.“Nè mấy bồ, nếu họ nghiêm chỉnh về vụ hướng dẫn viên thì…”
“Ờ há, bồ nói đúng,” tôi nói nhưng không nhiệt tình lắm.“Ừ… này, tụi tôi cần một hướng dẫn viên dẫn đi loanh quanh… Hãy chỉ cho tụi tôi biết cần phải ở đâu.”
“À… tụi tôi không… mang theo tiền,” tôi nói.
Tên Iskoort chỉ một ngón tay như cái vòi vào Rachel - chính xác hơn là vào mái tóc vàng óng ả của nhỏ.