← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Cuộc thương lượng diễn ra thật gay go.

Tên Iskoort một hai đòi cạo đầu Rachel. Đáp lại, Rachel từ tốn dọa rằng trước khi điều đó xảy ra nhỏ sẽ ngắt đầu hắn đem làm banh đá.

Cuối cùng, Rachel phải chịu mất một tấc rưỡi mái tóc vàng óng ả, chỉ còn dưới tai nhỏ một chút.

“Trông xinh xắn ra phết,” Cassie nhận xét.

“Đó là mái tóc của mấy con nhỏ chỉ dám mua quần áo ở tiệm L.L.Bean xoàng xĩnh,” Rachel làu bàu.

Thật ra thì nhỏ xinh thật chứ chả đùa, bởi vì chính Erek đã cắt tóc cho nhỏ.“Tôiđã từng cắt tóc cho Catherine vĩ đại,”ảnh giải thích, có vẻ lấy làm tiếc - cứ như việc ảnh còn sống sót kể từ thời Moses[7]đi lang thang trong sa mạc là tội lỗi lắm.

Đổi lại tụi tôi có một hướng dẫn viên. Tên đầy đủ của gã là Guide, con của Người Bán Da, anh trai của Người Bán Sỉ Ký Ức.

Guide là một Iskoort trẻ tuổi, nhưng điều đó không khiến gã ta ít gây ra bực mình hơn. Hành động đầu tiên gã làm là cố thỏa thuận thêm bằng cách gạ Ax biếu cho gã cái chân sau và một nửa chiếc đuôi.

Ax nói không cái rụp.

Marco xuống giọng, "Anh biết gì không hở? Anh cứ dắt tụi tôi đi quanh đi, Guide, rồi Ax sẽ cho anh cái chân sau và nửa cái đuôi của ảnh đó."

Dĩ nhiên Guide hiểu rõ hàm ý đe dọa trong đó nên gã cũng trở nên dễ tính hơn trong các vụ mặc cả về sau. Cách vài giờ (chứ không phải liên tục) gã mới đòi ký ức, quần áo, tóc tai vớ vẩn và vài bộ phận cơ thể lặt vặt của tụi tôi.

“Nè, Guide, anhđã bao giờ nhìn thấy người lạ ngoài-thế-giới chưa?” Tôi hỏi.

“Chắc là họ bị níu kéo bởi vẻ quyến rũ của cư dân nơi này hả?” Cassie nói kháy.

Tôi bật cười. Cứ tưởng Cassie bao dung có thể yêu mến bất cứ ai chứ… nhưng ai dè, rõ ràng là cả nhỏ cũng có giới hạn.

Tobias nói.

Lồng ngực của Guide bỗng hú lên tiếng tru trầm trầm. Cái miệng gã trễ xệ xuống.

Tôi gật đầu và nhìn xuống sàn nhà đỏ hoét dưới chân mình.“Đừng có nói láo tụi tôi, Guide. Đã bao giờ anh gặp người Andalite chưa?”

Guide đưa mắt lấm lét nhìn Ax rồi đáp

“Ồ, Andalite là loài có khả năng thần giao cách cảm. Họ có thể nhìn thấu gan ruột, tim óc anh và biết anh có nói dối hay không. Nếu anh mà xạo sự thì họ sẽ cho nổ tung đầu anh ra ngay.”

Không ai bật cười. Mặc dù Marco ráng kiềm chế hết sức.

[8]rồi hở?> Tobias hỏi tôi bằng giọng truyền riêng.

Tiếng rít của Guide rú lên rồi lại xẹp xuống. Chắc chắn nó phải mang một ý nghĩa nào đó, nhưng tôi không biết. Rồi gã bảo,

“Chính xác là bảy,” tôi nhấn mạnh,“Chúngở đâu? Và anh có biết vì sao chúng ở đây không?”

“Cái món hàng kýức là cái gì vậy?” Cassie tọc mạch hỏi.“Những anh chàng này cứ luôn miệng đòi mua ký ức. Điều đó nghĩa là sao?”

Guide có vẻ ngạc nhiên.

“À thì raở đây các anh có cả trung tâm Super Bowl nữa cơ đấy.” Marco bảo.

“Chúng tôi luôn nghi ngờ rằng Howler cóký ức tập thể,” Erek bật nói làm tôi sững sờ. Nãy giờ ảnh cứ nín lặng, đến nỗi làm tôi đã quên mất là có ảnh đi cùng.“Tụi Howler có thể lưu giữ và truyền ký ức từ thế hệ này sang thế hệ khác.”

Guide rối rít xác nhận.

Tôi cảm thấy chán chường. Cho đến bây giờ, tụi tôi vẫn chưa biết được chút gì về hành tinh này cả. Có thể tụi Howler đang theo dõi tụi tôi và đột kích bất cứ lúc nào.

“Guide, anhđã xem ký ức của Howler lần nào chưa?” Cassie hỏi.

Gã cười hềnh hệch.

Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, cảm giác bồn chồn thường gặp như thể tôi bị lỡ không kịp làm một việc gì đó rất quan trọng. Tôi cảm thấy tụi tôi đang mất thì giờ trò chuyện với tay Iskoort này.

"Tụi mình không tới đây để viết bài luận về Iskoort,tụimìnhđến đây để vặn cổ bảy tên Howler, xong xuôi tụimìnhsẽ về nhà.” Tôi nói với vẻ cộc cằn, thô lỗ không ngờ.

Cassie có vẻ hơi bị tổn thương. Nhưng nhỏ nói bằng giọng rất bình tĩnh. "Theo mình nghĩ, nếu tụi mình phải đánh trận, tụi mình sẽ trên cơ hơn nếu biết tụi mình đang ở đâu và chuyện gì đang diễn ra."

Tất nhiên là nhỏ nói đúng. Nhưng nỗi bực tức khiến tôi không chịu thừa nhận điều đó. "Tụimìnhcần một nơi làm căn cứ đóng quân để triển khai lực lượng, chứ không thể cứ đứng lấp ló mãi giữa trời như thế này”

Gã phóng vù đi, di chuyển theo kiểu giật lùi quái gở, suốt dọc đường cứ rúc lên ồ ồ. Thế nhưng, thật đáng ngạc nhiên, gã lại tiến lên phía trước nhanh thoăn thoắt.

Tụi tôi lục tục kéo tới một tầng lầu mới, phần lớn màu xanh đậm, không hề có những túp lều nhỏ, mà chỉ có một cánh đồng bát ngát những ống xy-lanh hình trụ cao sáu tấc.

Guide giải thích và dẫn tụi tôi đi xuống một cầu thang khác, dài hơn nhiều (nếu tính từ đỉnh xuống sàn nhà vàng xỉn bên dưới có lẽ phải dài nửa dặm). Tụi tôi phải ráng giữ đội hình ở giữa lối, chỉ có Tobias là thoải mái sải cánh bay xung quanh hoặc bên dưới các bậc thang.

Tôi đoán Erek cũng cảm thấy an toàn. Thiệt khó hình dung ra người máy mà bước lỡ trớn.Tầng lầu màu vàng mù tạt này đầy kịt Iskoort đang đủng đỉnh di chuyển dọc theo những đại lộ hẹp giữa những tòa nhàđể trống hẳn mặt trước.Thiệt dễ dàng nhận ra tầng này dùng để làm gì.

“Đây là siêu thị!” Rachel phấn khích la lên.“Kiểu chợ trời phương Đông.”

Guide xác nhận.

“Cái gì? Không mua sắm gì à?” Rachel hỏi.

Vừa xuống tới sàn, tụi tôi lập tức bị một đám Iskoort vây kín. Chúng xúm lại, xô đẩy, giằng xé, la hét líu lo - tất cả đều sốt sắng mua bất cứ thứ gì tụi tôi có, và nóng lòng muốn bán bất kỳ thứ gì tụi tôi không có.

“Hèn chi mà gã giục bọn mình đi nhanh nhanh khỏi đây,” tôi lẩm bẩm.

Tôi có ba giây để suy nghĩ vềphần đầu lời giải thích của Guidetrước khi bị một cái gì đó xô mạnh xuống sàn.