← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Crayak trợn con mắt đỏ lừ vào tôi, lom lom dòm tôi đang bất lực. Nó dòm bầy Howler quây tròn quanh Cassie, vươn những bàn tay đầy móng vuốt ra. Nó ngó và cười ha hả khi Cassie đứng trơ trơ, sợ hãi nhắm tịt mắt lại… chỉ hai giây nữa là…

“Cassie! Cẩn thận!”

Tôi vùng lên, mắt trợn trừng, đôi tay ra sức quơ quào, quyết chống chỏi tới cùng.

“Cha chả,” Marco cao giọng. Cậu ta túm một tay tôi, còn Rachel giữ tay còn lại.“Thôi nào công tử, cuộc chơi đã tàn.”

Tôi nhìn quanh, mặt mày vẫn còn xây xẩm. Một căn phòng. Tường màu - một bức màu đỏ và những bức kia màu vàng. Vẫn còn ở trong Vùng Đất Lego.

Tôi chụm hai cẳng chân lại với nhau. Chân người! Cả cánh tay cũng là tay người! Tất cả đều lành lặn, những cái lỗ nham nhở máu đã biến mất. Vậy là tôi đã hoàn hình trót lọt.

Tôi nhìn quanh căn phòng một lần nữa.Rachel và Marco.Tobias đang đậu trên một thành ghế hình dáng kỳ lạ. Erek đứng chọi lỏi một mình, đầu cúi gằm. Ax đứng tuốt đằng xa, bốn mắt đều quay đi chỗ khác.

“Cassieđâu?” Tôi chột dạ hỏi.

“Mìnhđây,” nhỏ lên tiếng.Tôi nhận ra nhỏ đang ở phía sau tôi.Tôi cảm thấy lòng bàn tay nhỏ áp lên má mình, rồi nhỏ vòng tay ôm tôi, khiến tôi cảm động suýt rơi nước mắt.

“Phải lâu dễ sợ bồ mới tỉnh dậy,” Cassie nói. “Bồ hoàn hình kịp lúc. May ghê. Lúc đó trông bồ như sẽ không bao giờ thức dậy nữa…”

Tôi nhớ lại những giấc mơ. Mà đó có phải là giấc mơ không nhỉ? Tôi không chắc. Thực tế đã quá kinh khủng rồi việc gì phải mơ nữa.

“Tên Howlerđâu?” Tôi hỏi Rachel.

Miệng nhỏ méo xệch, hậm hực.“Tụi mình đã dập cho nó te tua, nhưng nó lủi mất rồi.”

“Sáu chọi một mà tỉ số hòa,” Marco rít lên tức tối.

“Không phải sáu,” Rachelđính chính.“Mà là bảy. Erek đã cứu chúng ta. Ảnh là người duy nhất không bị tiếng tru man rợ kia kích động…”

"Ờ, đúng rồi, cảm ơn đã giúp đỡ hết sức nha, Erek," Marco tức giận đáp. "Ảnh chỉ đường cho tụi mình. Không làm hại bọn Howler, bồ hiểu chớ, bởi vì điều đó vi phạm chương trình của ảnh. Ngoài cách làm sao bò thoát khỏi chỗ đó."

Bất giác, tôi cầm tay Cassie.Tôi hổng muốn đi sâu vào chuyện này.Tôi muốn giữ mãi cảm giác vui mừng thấy mình còn sống và sung sướng cảm nhận sự lo âu của nhỏ.

Tôi bóp ngón tay nhỏ một cái, đẩy ra rồi thở dài."Erek đã làm những gì ảnh có thể, Marco. Bồ cũng biết rõ điều đó như mình vậy. Đầu óc mình đã bị khuấy đảo cả lên. Mình đã có thể chết nếu không có ảnh. Với mình điều đó là quá đủ."

Marco có vẻ như muốn nói thêm câu gì khác nữa, nhưng rồi nỗi tức giận của nó tan biến. "Ờ. Tụi mình đều đã làm những gì tụi mình có thể làm."

Guide - anh chàng Iskoort dẫn đường, đứng bẹp dí vào góc tường, im lặng một cách quá đáng.“Sau vụ này anh vẫn đi với tụi tôi chứ?” Tôi hỏi.

Mắt Guide sáng rỡ lên.

Tôi hất đầu về phía Ax, hỏi Cassie.“Có chuyện gì với Ax vậy?”

Nhỏ lắc đầu.“Hồi nãy ảnh bỏ chạy, giờ chắc ảnh đang tự dằn vặt. Ảnh chẳng chịu nói chuyện với ai cả.”

“Thôi, cứ để mặc cho Ax nguôi ngoai đã,” tôi nói. “Rồi mình sẽ nói chuyện với ảnh sau.”

Tôi cảm thấy rã rời. Mặc dù cơ thể người được tái tạo từ ADN của tôi không còn bị tác động gì bởi trận chiến vừa qua nữa, nhưng tâm trí tôi thì bầm dập, tơi bời. Tôi thấy cảm giác tương tự đọng lại trên gương mặt của đám bạn quanh mình.

Tụi tôi đã bị đánh bại trong một cuộc đấu sòng phẳng. Không, không sòng phẳng lắm. Sáu đứa tụi tôi với cả Erek đã đương đầu với một tên Howler. Tụi tôi đã chiến đấu có một trận thôi và tỷ số hòa. Một trận hòa. Bảy chọi một. Hòa.

Nếu có hai tên Howlers đi lẻ, chứ không cần tới cả bảy đứa chúng, tụi tôi chắc hẳn đã bị giết chết trong vòng mười giây.

Tụi tôi không sợ, không phải theo cái cách mà tụi tôi có lẽ sẽ cảm thấy khi đối mặt với một trận chiến. Tụi tôi còn tệ hơn là sợ: Tụi tôi đã bị đánh bại.

“Đây là đâu vậy?” Tôi hỏi cho có chuyện.

Rachel nhún vai.“Một nơi nào đó Guide kiếm cho tụi mình. Em nghĩ căn phòng này là… một phòng tắm… hy vọng thế.”

Một đống giẻ rách chất đống trong góc phòng. Đó là những gì còn sót lại của quần áo của tụi tôi - hậu quả của công cuộc biến hình vội vã. Giờ trên người tụi tôi chỉ còn mỗi bộ đồ bó sát. Tuy nhiên, tôi nghĩ chẳng có gì là dị hợm cả, bởi vì chắc chắn lũ Iskoort chẳng thèm lưu tâm đến trang phục của loài người đâu.

Tobias hỏi.

“Tui sẽ phôn cho người Ellimist, nhắn ổng tự mà nhảy qua bất cứ cây cầu siêu hướng nào ổng tìm thấy,” Marco bông phèng.

Tobias nhận định.

“Trừ phi ổng coi tụi mình là những quân tốt thí.” Cassie nói."Ổng đang đánh một trận cho toàn thể các giống loài, toàn bộ các hành tinh. Tụi mình chỉ là những con tốt."

Câu đó nghe mỉa mai hơn những gì tôi thường nghe Cassie nói. Nhưng nhỏ hổng sai.Người Ellimist và Crayak đều trên cơ tụi tôi. Và tôi bị ám ảnh bởi ý tưởng rằng có thể đây chỉ là một vụ sắp đặt.Có thể cả người Ellimist lẫn Crayak đều đang sử dụng tụi tôi. Crayak muốn tụi tôi tới đây, không phải vì tụi tôi quan trọng, mà vì bọn Yeerk sẽ hưởng lợi nếu tụi tôi bị thanh trừ.

Nhưng… tại sao người Ellimist lại đưa tụi tôi tới đây? Ông ta phải biết sức mạnh của đám Howler chứ.Phải biết chứ.

“Đây là một thỏa thuận trơ trẽn,” Rachel tức khí lầu bầu, diễn giải những ý nghĩ quay cuồng trong đầu tôi.“Tụi mình phải tay không rời Trái Đất để cứu đám Iskoort,” nhỏ phát âm từ“Iskoort” y như một lời nguyền rủa.

Bất giác, tôi nhìn sang Erek. Thật dễ tưởng tượng ra những gì đang nhộn nhạo trong đầu ảnh. Sức mạnh của ảnh dư sức thắng bọn Howler, nhưng ảnh lại bị trói cứng bởi lệnh cấm chiến đấu.

Erek nói, "Có lẽ người Ellimist sẽ tái lập trình lại tôi. Gỡ bỏ lệnh cấm bạo lực."

Marco rên rỉ "À, chính thức rồi nhé: Tình huống thiệt là vô vọng. Khi Erek bắt đầu nói cái kiểu đó là có nghĩa tụi mình thua rồi."

"Đập cho bây giờ," Rachel cộc cằn đáp. Điều đó làm tôi mỉm cười. Rachel cũng tuyệt vọng như bất cứ ai, nhưng nhỏ không muốn thừa nhận là nhỏ không thể đi ra và đè chết dí tên Howler kế tiếp mà nhỏ gặp chỉ bằng một cái móng tay.

"Bọn chúng nhanh hơn tụi mình, mạnh hơn tụi mình, trang bị vũ khí ngon lành hơn," Cassie rầu rĩ nói. Rồi nhỏ ngẩng lên, đảo mắt. "Nhưng liệu chúng có thông minh hơn tụi mình không ta?"

"Sao hở Erek?" Tôi hỏi ảnh.

Ảnh thở dài, một phản ứng rất người. "Bọn chúng có những phi thuyền không gian nhanh hơn ánh sáng vào thời điểm mà con người đang còn nghĩ là bánh xe là một phát minh hoàn toàn mới lạ."

Tobias nói.

Đó chỉ là một hy vọng mong manh để bám vào. Nhưng nó lại là tất cả những gì tụi tôi có.

“Erek? Kể cho tụi này những gì anh biết về đám Howler đi,” tôiđề nghị.