CHƯƠNG 11
“Tôi chỉ biết chúng qua cách nhìncủanhững nạn nhân mà thôi,” Erekđáp.“Tôi có thể dùng hệ thống hình chiếu ba chiều để tái hiện lại những gì mình thấy. Nhưng có cách khác tiếp nhận được nhiều thông tin hơn.”
Guide vồ vập la.Gã chập choạng bước tới bức tường và nhấn một tấm bảng điều khiển. Tấm bảng mở và một cái kệ xổ ra, đầy nút bấm chằng chịt và bệ phóng màu sắc rực rỡ.
“Ngươi đừng hòng lấy thêm của ta một sợi tóc nào nữa,” Rachel hầm hè.“Cả một trái thận hay cánh tay cũng không luôn.”
Lập tức cơ hoành của Guide rú lên một âm thanh rùng rợn. Hình như gã phá ra cười.
Tôi nuốt ực một hớp khí.“Cái trò mua bán kýức này thực chất là cái gì? Điều đó có nghĩa là tụi tôi sẽ mất ký ức của mình hả?”
Guide lúng túng.
“Sao chụp ký ức của tụi tôi ư?”
Tobias phản đối.
Cậu ta nói đúng. Có thể lắm chứ.
“Ax?” Tôi gọi.
Không có tiếng trả lời. Ax đang bập người tới lui, đuôi hơi cong thấp về phía trước, mải mê với những ý nghĩ riêng tư.
“Ax!” Tôi gọi lớn hơn.“Ax, tụi mình cần bồ.”
Ảnh giật mình ngửng lên.
Tôi không biểu ảnh đừng gọi tôi là Hoàng Tử. Đây hổng phải lúc ráng kiếm chuyện đùa cợt dù là nhỏ nhất. Người Andalite về cơ bản là hòa hiếu, nhưng cũng đồng thời có một truyền thống làm chiến binh rất dài lâu. Ax là mộtlính nhỏ. Là một quân nhân tập sự. Và ảnh đã từng sống cả đời núp dưới bóng anh mình, Elfangor, người được coi là một anh hùng chiến binh lừng lẫy.
“Chúng ta đang ở cách tiền đồn gần nhất của bọn Yeerk bao xa?” Tôi hỏi ảnh.
… tôi không biết chúng ta đang ở đâu. Tôi không có biểu đồ những vì sao.>
Guide nhấn một nút trên tường điều khiển. Một màn hình dẹp xuất hiện. Guide lầu bầu gọi lên một biểu đồ sao. Dĩ nhiên tôi chẳng hiểu tí gì về nó cả.
Ax miễn cưỡng nhìn vào biểu đồ. Ảnh chạm vào màn hình chỉnh cho góc độ ở tầm nhìn rộng, rồi chỉnh thêm hai lần nữa, cho đến khi ngay cả tôi cũng thấy dải thiên hà xoáy trôn ốc hiện ra.
Ax nói.
Tôi gật đầu.“Cảm ơn, Ax. Nào, thỏa thuận thế này nha, Guide. Theo như tôi hiểu thì, ký ức của tụi tôi sẽ giúp anh trở nên giàu nứt đổ đổ vách. Vậy thì: anh chỉ được lấy bản sao ký ức của tụi tôi nếu tụi tôi còn sống sau trận chiến này. Anh không được kỳ kèo thêm bất cứ thứ gì nữa. Và anh phải cung cấp bất cứ thứ gì tụi tôi cần.”
Xem ra Guide có vẻ hớn hở lắm - đến nỗi tôi có cảm tưởng như bọn tôi vừa mới biến gã thành Bill Gates của hành tinh Iskoort.Guide sốt sắng nói.
“Người máy ấy có tên đàng hoàng. Tên ảnh là Erek.” Rachel quát.
Guide xởi lởi nói, tay vỗ vào bảng điều khiển. Xong gã gọi Erek lại, chỉ vào một cái khe giống như lỗ khóa, hỏi:
Erek cởi bỏ hình chiếu ba chiều, trở về hình hài người máy của mình. Một kính thiên văn vươn ra từ một ngón tay thép của ảnh và đút vào lỗ khóa. Gương mặt hao hao mặt chó của Erek đờ ra. Mắt ảnh phình to. Ảnh lùi lại. Thật khó mà đọc được cảm xúc trên gương mặt người máy. Nhưng tôi đoán, ảnh đã hấp thụ xong ký ức của loài đã hủy diệt người Pemalite - đấng sáng tạo của người Chee.
“Anh sao rồi, Erek?” Cassie hỏi, vẻ quan tâm.
“Tôi vừa mới tiếp thu ký ức có sẵn của Howler. Nhưng đó…đó không phải là quang cảnh dễ chịu.”
“Anh vui lòng chiếu cho tụi tôi coi được không?”
“Được,” Erek ngần ngừ.“Trongđó có cả ký ức về cuộc tấn công người sáng tạo ra chúng tôi. Tôi không muốn chiếu phần đó. Tôi không cần phải…”ảnh im bặt.
Cassie đặt tay lên cánh tay thép và ngà voi của Erek.“Thế thì đừng chiếu. Hãy cho tụi tôi xem những gì anh có thể chiếu.Hãy cho tụi tôi xem phần tụi tôi cần biết thôi.”
Erek gật đầu.“Hành tinh tôi sẽ chiếu cho các bạn xem không có tên. Dân ở đó tự gọi mình làNhững đứa con của Graffen. Chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm theolịch củaTrái Đất.”
Toàn bộ căn phòng biến mất. Thay vào đó là hình chiếu ba chiều một khu rừng rậm mát màu tím, xanh da trời, xanh lá cây và vàng nâu. Tôi thấy rất nhiều lá cây to như tấm trải giường. Vô số dây leo bò lan khắp mặt đất - chúng đâm xuống rồi lại trồi lên khỏi nền đất đen, tạo thành những thân cây kỳ quái.
Chim chóc ở đây có thân hình dài thoòng, hình thù như những con trăn có lông, bò ngổn ngang, quấn quít xuyên qua lá và cành cây. Bên dưới, những con rết vàng cam bò lổn nhổn, hàng gai sống lưng của chúng chĩa lên, trông như sâu róm lai tạp với khủng long stegosauruse. Những con thú tựa như chó thảo nguyên hai đầu từ những hang ổ dưới đất phóng vọt ra, nghếch mặt lên trời phun một đống cát bẩn xong lại biến mất tăm.
Đây là một khu rừng mưa nhiệt đới. Không có nhiều chủng loại như ở Trái Đất, nhưng sự huyền hoặc và kỳ diệu cũng tương tự. Vắt qua khu rừng là một chùm những sinh vật kỳ dị, hình dáng của chúng khiến tôi phì cười. "Gumby[11]," tôi thốt lên. Chúng giống y như Gumby vậy đó. Không phải màu xanh lá cây mà là màu xanh dương đậm,khôngtrơn láng mà thô nhám, cóc cáy như vỏ cây già. Nhưng chúng vẫn di chuyển kiểu uyển chuyển giật cục của Gumby,bước đi trên hai chân, mắt ngước xếch lên tới tận những ngọn cây.
Thình lình, một bàn tay Howler thò vào màn hình.Tôi đang nhìn khu rừng này, những cái cây đó, muông thú vàNhững Đứa Con của Graffen, bằng con mắt của Howler.
Tên Howler đang nằm im chờ đợi, náu mình khuất tầm mắt.
Rồi một nhánhNhững đứa con của Graffengần nhất phát hiện ra hắn. Mắt anh ta mở lớn, mủm mỉm cười, xoắn cái miệng lạ lùng. Anh ta chìa một bàn tay về phía Howler, tỏ vẻ chào mừng pha lẫn tò mò.
NhánhNhững đứa con của Graffenchập chững bước về phía gã Howler như một đứa trẻ lên ba, cử chỉ như một chú nhóc định vuốt ve chú thú cưng.
Tên Howler chuyển động, một bóng mờ phóng tới. Lại thêm những Howler khác xuất hiện trên màn hình. Chúng thi nhau“KHÈ!”.Với tụi tôi thì âm thanh đã được Erek lọc giảm bớt. NhưngNhững đứa con của Graffenlãnh đủ. Họ vội vàng tách nhau ra rồi đứng ì ra đó - ngây ngô, hoang mang không biết tại sao có người làm mình đau đớn đến thế. Họ chỉ…
“Erek, ngưng lại!” Tôi hét.
Hình chiếu ba chiều tắt ngúm.
“Lẽ ra tôi không nên yêu cầu anh làm điều này, Erek. Anh có thể xóa cái mớ đó ra khỏi ký ức của anh được không?”
“Không, Jake!”
“Xin lỗi,” tôi nói. “Anhđã tiếp thu được bao nhiều phần ký ức rồi?”
Erek phủ hình chiếu loài người lên mình. Giờ thì tôi đã có thể trông thấy cảm xúc của ảnh.“Tôi thuđược ký ức về mười bảy cuộc tấn công của Howler. Tất cả đều thành công. Chúng chưa bao giờ chiến bại, không bao giờ buồn phiền. Chúng đã xâm lăng những nền văn minh và tiêu diệt những người dân bình thường nhưNhững đứa con của Graffen. Chúng không bao giờ bắt tù binh - chỉ giết, giết và giết thôi. Giết xong một loài, chúng lại tìm loài khác để giết tiếp.”
“Điên rồ!” Cassie phẫn nộ.“Không một giống loài nào làm như vậy cả. Thật vô nghĩa hết sức. Hổng có tí ti lô-gic nào hết. Anh hổng phải đang nói về những kẻ săn mồi giết con mồi để ăn, hay những con thú bị săn đuổi giết để tự vệ. Ngay cả con người cũng có lý do, dù là những lý do bệnh hoạn nhất. Ngay cả con người cũng đặt ra giới hạn! Tại sao lại có loài tiến hóa tới mức giết chóc vô cớ như vậy chứ?”
“Khôngđâu,” Erek nói.“Howler không phải loài từng trải qua tiến hóa. Chúng đã được chế tạo ra.”
“Crayak?”
Erek gật đầu.“Những đứa con của Graffenvà hàng chục loài khác đã bị hủy diệt dưới tayNhững đứa concủa Crayak.”