← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Tụi tôi thay phiên nhau ngủ, mỗi lần cắt ra hai người gác. Đó chỉ là một động tác“lấy có” thôi, chứ nếu bọn Howler mà tìm ra nơi này thì tụi tôi sẽ đi tong ngay lập tức.

Guide đảm bảo tụi tôi sẽ an toàn. Những căn hộ này được xây rất chắc chắn, để phòng ngừa lũ Iskoort của Bộ Gây Chiến đột nhập vào. Với mặc cả là ký ức của cả bọn, tôi thấy Guide rất sốt sắng và nhiệt tình bảo vệ tụi tôi.

Nhưng dù gì thì tôi vẫn không sao có cảm tình với người Iskoort được. Không nghi ngờ gì hết, với những tên Iskoort khác, trong những tình huống chông chênh hơn, chúng sẵn sàng bán đứng tụi tôi liền.

Một đêm dài, bức bối. Có lẽ chỉ vài đứa ngủ được. Riêng tôi thì thức trắng - tôi chẳng muốn phải mơ nữa.

Tôi vắt óc cố hiểu ra tất cả, ráng ngẫm xem người Ellimist nghĩ gì. Căn cứ vào đâu mà ổng dám hy vọng tụi tôi sẽ thắng trong trận đấu không cân sức này?

Chịu thôi! Cho dù ổng đang chơi trò gì thì trò đó cũng vượt quá tầm hiểu biết của tôi. Cứ như thể tôi là một con kiến đang bò loanh quanh bàn cờ, cố tìm hiểu những luật chơi, nhưng lại chỉ thấy toàn những khối to lớn chuyển động chẳng theo một khuôn mẫu, trật tự nào cả.

Rốt cuộc, tụi tôi chỉ biết được rằng bọn Howler tàn bạo, dã man không thể tưởng tượng nổi. Chúng là kẻ hủy diệt thực thụ - một hiện thân toàn bích cho cái ác…

"Là một trong số bọn chúng thì như thế nào nhỉ?" Cassie thì thầm trong bóng tối. Nhỏ đang ở kế bên. Rõ ràng cũng không ngủ được.

"Ai? Một Iskoort á?"

"Không. Một Howler í. Chúng biết chúng được tạo ra bởi Crayak. Chúng đủ thông minh để bay trên phi thuyền không gian, do đó chúng hổng thể nào hoàn toàn không có nhận thức được. Chúng nghĩ thế nào về bản thân bọn chúng há?"

Thực sự tôi cũng hổng quan tâm lắm. Nhưng giọng Cassie gây một sự phân tán tư tưởng khá dễ chịu. "Mình không biết. Mình đoán chúng cũng thích khi được là chính bản thân chúng. Chả phải hầu hết mọi giống loài đều vui với bản thể của mình hay sao?"

Im lặng một lúc lâu, hẳn nhỏ đang ngẫm nghĩ về điều đó. "Có lẽ hồi trước thì mình cũng tin vào điều đó rồi đó. Nhưng bồ biết không, mình đã từng biến thành mối, rồi thành kiến. Những sinh vật đó chả có tí ti đầu óc nào, hoàn toàn bản năng. Chúng không hạnh phúc. Cũng hổng bất hạnh luôn. Chúng chỉ làm những gì đã được lập trình để làm, và chúng cũng hổng có nhận thức luôn, thiệt đó, nên chúng còn biết làm gì khác hơn? Nhưng tụi Howler hẳn phải có trí óc."

"Chỉ vì một người nào đó, hay cái gì đó có trí khôn, không có nghĩa là chúng không thể cục súc, đồi bại, hay tội lỗi. Ý mình là, chắc chắn là phải có vài tên quốc xã thông minh hay bọn chủ nô đầy trí tuệ chớ."

"Đúng, nhưng tụi Howler không chỉ là những cá nhân. Tụi mình đang nói tới là cả một giống loài, một chủng tộc đều là tội ác. Điều đó không thể có được. Tụi mình biết điều đó. Ngay cả bọn Yeerk cũng không cùng một kiểu."

"Và có lẽ tụi Howler là vậy. Ý mình là, cả đám đều cùng một kiểu. Có lẽ bồ giờ mới thấy có một loài chỉ thuần túy gây tội ác."

"Không thể nào," Cassie khẳng định chắc chắn.

"Tại sao không?"

"Bởi vì đó là những gì mà chỉ đám Quốc xã và chủ nô và những người loại đó mới tin như vậy. Tin là bồ chỉ cần tóm lấy tất cả toàn bộ một giống loài và tuyên bố là 'họ đều là này, hoặc đều là kia'. Điều đó không bao giờ là sự thực."

"Có lẽ," tôi đáp, hổng muốn dẫm đạp lên lý tưởng của nhỏ. "Có lẽ vậy. Nhưng liệu có kỳ cục không nếu cả đám bảy tên Howler do  Crayak tuyển chọn đó đều trở nên ngọt ngào  tử tế và nhẹ nhàng?"

Nhỏ rơi vào im lặng. Vậy nên tôi đoán là dù gì tôi cũng đã chà đạp lên lý tưởng của nhỏ. Ở mức độ nào đó tôi nghĩ: Tốt thôi. Tụi tôi hổng cần một mớ những cuộc trò chuyện vui vẻ khi đang phải chọi với tụi Howler. Nhưng ở mức độ khác thì tôi lại thấy phát điên lên với thế giới và thấy rối rắm, sợ hãi.

Tôi mới vừa mở lời "Cassie..." thìmột cái gì đó bỗng nện ầm vô cánh cửa, gây ra cơn chấn động như sao chổi va quẹt.

Rầầm!

Trong một phần tỉ giây, cả đám bọn tôi đều giật mình tỉnh dậy.

Rầ-ầm!

Lạ chưa! Cánh cửa vẫn trơ trơ. Guide rống ỏm tỏi.

Pằng chíu!

Một lỗ tròn đỏ hỏn xuất hiện trên cánh cửa, xì khói rồi bùng cháy.

“Nóđó,” tôi thét. “Howler!”

Tim tôi như muốn tắc nghẽn - nó đập nhanh quá, đến nỗi không còn chỗ cho những hơi thở hồng hộc, ngắn ngủn nữa…

Tụi tôi sắp đi tong!

Tôi nghe những tiếng la hét vì kinh khiếp. Có cả giọng tôi trong đó, hổng giống tiếng người mấy, mà cứ như là một con vật đang cực kỳ khiếp sợ.

“Biến hình!”Tôi ráng thốt lên, cổ họng nghẹn ứ.

“Chắc chúng xơi tụi mình quá!” Marco bàng hoàng.

Trong ánh sáng nhập nhằng của tia Nghiệt, tôi thấy Ax điềm nhiên bước tới cửa và đám lông gấu bù xù, cứng quèo đang mọc ra trên mặt Rachel.

“Không!” tôi chợt nhận ra sai lầm của mình.“Không phải thú chiến đấu! Hãy thu nhỏ lại! Biến thành ruồi mau!”

Tôi cố tập trung cái tâm trí nát vụn của mình vào hình ảnh con ruồi. Lối thoái duy nhất là đây: nếu không đánh nhau thì phải bỏ chạy.

Ax bình tĩnh nói.

“Không! Ax, hãy biến hình! Tụi mình phải cao bay xa chạy khỏi đây ngay!” Rachel laầm ĩ.

Ax khăng khăng.

chú Axà!> Tobias lên tiếng.

Ax nói, giọng khàn đục.

Pằng chíu!

Tia sáng đột nhiên xẹt qua căn phòng và đụng trúng bức tường đằng kia.

Erek chạy tới lỗ cửa khi thấy một tên Howler thò đầu vào, giương mắt nhìn hau háu. Hình chiếu ba chiều đã được lột bỏ, giờ Erek đích xác là người Chee.

“Chee!” Gã Howler sững sờ thốt lên.

Những ngón tay thép của Erek từ từ ấn vào cánh cửa kim loại, chúng cắm phập vào đó như ta thọc tay vào ổ bánh mì. Với tay kia, ảnh cong ngón lên, cậy phăng một miếng cửa làm tay bám.

Vậy là toàn thân ảnh đã chặn ngang lối vào. Gã Howler mắm môi mắm lợi xô đẩy, nhưng Erek không hề nhúc nhích lấy một nguyên tử.

Gã Howler lùi lại và chĩa khẩu phi tiêu vào gương mặt sắt của Erek, bắn! Phi tiêu nảy ra phùn phụt khắp phòng, nhưng Erek chẳng trầy xước gì.

“Jake, tôi không trụ được lâu đâu.” Erek loan báo.

Cả đám tụi tôi biến hình thần tốc. Con mắt ruồi sưng vù và sáu cái cẳng xù xì của tôi đã lòi ra rồi. Ồ không, hãy còn Ax!

“hoàng tử” của anh và tôi ra lệnh cho anh: Biến-hình-ngay-lập-tức!>