← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Đường rầy đã hiện ra phía trước. Những xe hơi móp méo, những tòa nhà lem luốc, tàn tạ, những đống rác cao nghệu. Mắt đại bàng đầu bạc của tôi có thể thấy tất cả mọi thứ: những chai rượu bể nát, những lọ thủy tinh rỗng không, vỏ đạn, đầu thuốc lá, những hình vẽ và những dòng chữ bậy bạ viết nguệch ngoạc lên tường.

Thậm chí không khí nơi đây cũng khác. Tối tăm hơn. Ảm đạm hơn.

Nặng nề vì thiếu hy vọng.

Kẻ thù hẳn đã từng gây nhiều thảm họa tại bãi chiến trường này. Và bỗng nhiên, tôi không dám chắc rằng tụi tôi có thể rút lui.

Tôi mừng là Ax không có ở đây. Tôi không hề muốn phải giải thích cho ảnh điều này. Và tôi ngờ rằng Tobias cũng sẽ không kịp tìm thấy ảnh để tham gia vào trận chiến.

Bên cạnh đó, ai cần thêm viện binh chứ? Những kẻ tội phạm có thể dọa nạt những người bình thường thôi, chứ không phải tụi tôi. Đây sẽ là một cuộc đột nhập rồi rút ra dễ dàng, nhanh chóng. Chẳng có gì to tát cả.

Jake truyền ý nghĩ.

Tôi vỗ cánh theo sau ảnh, lao xuống khoảng sân sau ngập ngụa rác rưởi và đầy bụi rậm.

Còn khoảng năm phút nữa là tới giờ bố ráp.Có lẽ vậy. Thậm chí còn không đủ thời gian cho việc hạ cánh, hoàn hình, rồi lại biến hình.

Đó là một sự bất lợi, chưa kể…

Quá gấp!

Tôi hấp tấp đáp xuống cỏ và rác rồi hoàn hình người ngay lập tức.

Mỏ chim lặn vào trong khuôn mặt tôi. Đầu tôi phình to lên. Cẳng chân mọc ra, dựng tôi đứng lên trong khi đôi cánh dần biến mất, làm lộ ra lớp da người.

Trong thoáng chốc tôi chỉ còn là một cô nhỏ yếu ớt, bị lạc vào thế giới của bọn lưu manh. Đã đến lúc phải biến hình lại. Cần phải trở thành một con thú thật bự, thật nguy hiểm, một con thú không nề hà cửa thép và súng chín ly.

Jake, Marco và Cassie đang bắt đầu với những lốt hình biến riêng. Jake cũng nghĩ giống tôi: đây là một công việc đầy bạo lực. Quên sự khéo léo đi. Sừng tê giác đã bắt đầu nhú khỏi trán ảnh.

Cánh tay Marco đã dài ra, phủ đầy lông khỉ đột đen thui và cứng còng. Mặt Cassie thuôn dài thành cái mõm sói láng mượt.

Tôi ghét mình là kẻ biến hình sau cùng.Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu biến hình thật nhanh.

Phụụụụtt!

Mũi tôi xổ ra như sợi dây điện.

Một phần ba cái vòi voi đã nhô ra khỏi gương mặt vẫn còn bình thường của tôi.

Xương sọ tôi động đậy rồi phình to ra cỡ chiếc xe Volkswagens nhỏ.

Vụt! Tôi đã cao gần bốn mét, nặng bảy tấn, thân mình cuồn cuộn bắp thịt. Đôi tai thính rộng như tấm khăn trải giường.

Đột nhiên, có tiếng cửa xe hơi sập rầm rầm.

"Cảnh sát đây! Mở cửa ra!"

Kính vỡ tan tành. Gỗ bị chẻ nhỏ.

Jake gầm lên.