CHƯƠNG 6
“Nằm xuống! Nằm xuống!”
"Nằm xuống sàn nhà! Đặt tay sau gáy!"
"Nằm xuống! Cấm động đậy!"
Có lẽ phải đến chục cảnh sát cùng quát tháo ầm ĩ. Không biết chừng nào họ sẽ đụng phải cô người Chee đây? Nếu một tên Mượn xác cảnh sát mà tìm thấy cổ trước, thì...
Tim đập thình thình,tôi dẫm bừa lên những bụi gai và rác rến, lao băng băng về hướng tòa nhà. Mặt đất rung rinh dưới chân.
Jake ở ngay sát, lụi ụi đi theo tôi, vì mắt tê giác của ảnh kém cỏi lắm,hổng thể định hướng được.
Cánh cửa sau bật mở và một anh chàng lem luốc, gầy giơ xương lập cập mò ra.
"EEEEE -YYEEEE!" Tôi rống lên.
"Aaahhhh!" Anh chàng thét rầm, quay đầu chạy trở vào trong.
Rồi...
Đùng! Đoàng! Đùng! Đoàng!
Súng nổ ran.
Jake nói.
tôi đồng ý.
RẦM! Jake húc mạnh vào cánh cửa khiến nó bung toác ra chỉ còn dính một chút xíu vào bản lề.
Ảnh lùi lại.Tôi xông lên. Vai tôi lách qua cửa, chạm cả vào khung gỗ; vòi ngóc lên đụng tới mái trần.Cái đầu to bự của tôi đang ở tuốt bên trong bóng tối.
Đùng! Đoàng! Đùng! Đoàng!
Súng nổ chát chúa, lửa đạn nhá sáng loáng. Ai đó thét lên thất thanh. Một cái bóng đen trùi trụi chạy ngay trước mặt tôi. Hắn không mặc quân phục. Tôi cuộn vòi quắp lấy bụng hắn ta và giật mạnh. Khẩu súng trong tay hắn quết là là mặt đất.
Tôi lùi lại tránh đường cho Marco và Cassie nhảy qua ô cửa vừa bị Jake và tôi phá sập.
Tiếng người la thét kinh hoàng. Không gian vang rền, hỗn loạn.
"Đứng im, không tao bắn! Ủa! Tê giác hả?!"
"Hhhhrrrooooaaa!" Marco gầm vang.
"Trời đất! Tui đâu có mong gặp ác quỷ vầy nè!"
Đùng! Đoàng! Đùng! Đoàng!
Một tiếng ré ẳng lên. Tiếng ré của con sói-Cassie.
Ai đó đã bắn trúng Cassie rồi!
Tôi vận hết sức húc vai vào khung cửa và đẩy. Gạch rơi lộp bộp. Vôi vữa bay tá lả. Tôi húc mạnh hơn. Gạch long ra, rớt lịch bịch trúng cả người tôi. Bức tường sập ụp xuống.
"EEEEEYYEEE!" Tôi rống lên và bước rào rạo lên đống đổ nát. Bụi bay mờ trời. Phổi tắc nghẹt, khiến tôi nhảy mũi.
"HAA-XUU!"
Tiếng hắt xì làm bay cả một cô gái ốm o, đang hút thuốc.
"Quỷ thần thiên địa ơi, một con voi!" Ai đó la hoảng.
"Gọi thêm tiếp viện đi!" Một viên cảnh sát hét. "Bọn chúng có cả một đoàn xiếc ở trỏng!"
Tôi lúc lắc vòi, tung tẩy hất mấy cái ghế ọp ẹp.
Tôi tuyệt vọng gọi, xông đại qua bức tường vào căn phòng kế bên. Sàn nhà rải la liệt nệm giường sũng mùi xú uế và nước tiểu.
Một cậu chàng mặt búng ra sữa đang nằm ì dưới nệm, người cứng đờ, trố mắt nhìn tôi. Tôi quắp lấy cậu ta quăng nhẹ qua lỗ tường ra ngoài.Tôi không muốn vô tình dẫm cậu ta bẹp dúm. Cứ để mặc cho cảnh sát tính sổ cậu ta.
Lourdesdưới gầm cầu thang,> Cassie gọi.
Cơn giận bừng bừng sôi réo trong óc tôi.
Tôi thét, tông rầm thêm một bức tường nữa.
Đùng! Đoàng! Đùng! Đoàng!
"Aaaahhh! Tôi bị trúng đạn!" Một cảnh sát la oai oái từ đâu đó trong bóng tối.
Marco gọi lại.
Jake la vọng vào từ bên ngoài.
Lại còn thế nữa!Tụi tôi đã bị tan đàn xẻ nghé trong cuộc chiến hỗn loạn giữa bọn tội phạm và cảnh sát.
Điều đầu tiên trước. Thằng cha cầm súng. Thằng cha đã bắn Cassie.
Tôi đang điên tiết. Và tôi rất to lớn.
Không gì có thể cản được tôi.
Gỗ, vôi vữa và ván bay tứ tán quanh tôi, như hoa giấy người ta tung lên trong các buổi tiệc.
Tôi đang moi ruột ngôi nhà.
Tôi đang điên cuồng giận dữ.
Tường lung lay. Sàn nhà ván mục oằn xuống, kêu răng rắc và sập luôn.
RRAĂĂẮẮCC!
Tôi chập choạng rơi vào đường ống nước ngầm bên dưới tòa nhà. Bốn bàn chân voi to bự của tôi ngập sâu xuống. Quá đã!
Tôi gượng đứng lên và cày xới đống ván sàn rách tướp, ngổn ngang, như một chú bé cưỡi sóng trên biển.
Nào đinh gỉ, nào dằm gỗ... đâm đầy da tôi.
Đau thốn óc. Nhưng không sao. Tôi lấy ngà lật tung sàn nhà lên. Cần phải bắt cho được tên cầm súng. Tôi muốn bắt hắn và tôi sẽ tóm được hắn.
Thình lình, hắn hiện ra, chồm chỗm ngay trước ô tủ chìm dưới cầu thang. Hắn bẩn thỉu, nhếch nhác, ốm tong ốm teo, mắt lõm sâu, nhìn tôi trâng tráo. Hắn dí súng ngay đầu tôi.
"Andalite," hắn nghiến răng và bóp cò.