← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

PẰNG!

Một cảm giác tê tái, nhói buốt. Đau thấu trời thấu đất. Máu ộc ra từ đầu tôi, nóng hổi, che mù cả mắt phải.

"EEEEE-YYEEEE!" Tôi vụt một vòi vào cơ thể gày gò của gã ma cô.

ỤỤUP!

"Aaarggh!" Hắn hự một tiếng, lướt veo qua căn phòng, xuyên qua cửa sổ trước, rớt sóng soài xuống đất và nằm luôn, không cựa quậy, miếng kính bể bay rào rào như mưa xuống người hắn.

Giữa những xung động dữ dội trong đầu tôi nghe có những giọng nói lao xao từ ngoài đường vọng vào.

"Hây, đó là Strake! Đúng cái thằng tụi mình muốn thịt. Mau lên! Đập cho nó một trận!" Một cảnh sát la om xòm.

"Thế còn con tê giác này thì sao? Nó húc móp xe tuần tra của tớ!"

"Ai đó bắt con khỉ đột kia đi, không thôi nó vặt trụi đèn hiệu trong xe tui mất!"

"Đừng lo, mặc kệ tụi nó. Chúng ta sẽ gọi đội Khống Chế Thú Dữ của Lâm Viên tới. Cứ để bọn họ lo tụi nó. Về thôi!"

Cái gì? Tôi chớp chớp con mắt ậng máu.

Mời bác sĩ thú y của Lâm Viên ư? Ô, tuyệt! Mẹ Cassie làm việc ở đó mà. Có thể cô ấy sẽ cầm theo súng gây mê.

Tôi gọi, tự dưng cảm thấy yếu hẳn đi.

Đểtui ráng coi, cơ mà tui đang bị bảy cảnh sát chĩa súng lục thẳng vào ngực,> Marco hoảng hốt nói.

Xẹẹẹtt! Một tiếng vụt gió.

"Chà chà, giờ còn có cả diều hâu nữa nè!" Một cảnh sát la bai bải. "Cái gì thế này? PhimKhi Nào Thì Thú Tấn Côngư? Tất cả mọi người ngưng bắn, coi chừng chúng ta bắn lẫn nhau đó!"

tôi vừa giục vừa quắn vòi quanh tay cầm cửa tủ chìm và giật mở ra.

Đó là tin tốt đầu tiên tôi được nghe trong ngày.

Một người máy đang ngồi dựa vào bức tường dơ dáy. Một người Chee.

Một con sói đang nằm chèm mẹp thở dốc.

Cả hai đều đẫm máu.

Lourdes?>

tôi đáp lại, nổi sung lên vì sự chỉnh tề quá đáng của người Chee. Xong, tôi lay gọi

Con sói ngóc đầu lên, nhìn tôi dật dờ qua đôi mắt tối hù, mệt mỏi.

tôi quát, quấn vòi quanh mình Cassie và nhẹ nhàng nhấc nhỏ ra khỏi tủ chìm.

Nhỏ cười nhẹ.Mẹ mình sẽ giết mình mất.>

"Lùi lại! Chạy! Nhanh!"

Tiếng la hét. Tiếng khua lộp cộp. Những bàn chân rầm rập.

tui,> Marco xuất hiện bên cạnh tôi và ôm lấy Cassie. Máu ục ra từ vết thương lớn trên cổ Marco và rỏ xuống vai cậu ta. Trên hai cánh tay còn có thêm mấy đường rạch lam nham...

Tôi hỏi Marco. Cậu ta đang cúi xuống xốcLourdesra khỏi tủ chìm và ấn vào vòi tôi.

Không hề chi. Voi có thể nhấc được cả gốc cây mà. Người máy chỉ nhẹ như một sợi lông.

Cậu ấy sẽ trở lại ngay đó.>

tôi hô.

Marco đồng tình.

Marco và tôi quay lại, đối mặt với một cảnh sát. Anh ta bủn rủn tay chân, run như cầy sấy.Không thể trách được ảnh.

Nhưng đột nhiên, phản ứng của anh ta thay đổi. Tôi thấy một nỗi sợ mới hiện lên trên gương mặt anh ta,và rồi,một nỗi căm ghét quen thuộc.

"Andalite," viên cảnh sát rủa vẻ khinh miệt rồi giơ súng ngắn lên và khai hỏa.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!

Cassie rú lên.

Marco giật cục, liêu xiêu rồi đổ rầm xuống, biến mất vào không gian tối om của những ống nước ngầm.