← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

hạy tới chỗ đường rầy chết tiệt nào,> tôi hét, cày một đường trên sàn nhà tới cửa trước.

Tôi nhấc vòi lên và gầm lên một tiếng chói lói đầy giận dữ.

Rồitôi xô ào qua ngưỡng cửa, đâm thủng nguyên một mảng tường bằng đúng cỡ một con voi.

RẦM! RẮẮC!

"Oa! Ra khỏi đây mau! Chạy thôi!"

"Lùi lại, tất cả mọi người! Tôi cần khoảng trống để bắn! Lùi lại!" Giọng của mẹ Cassie hét lên lanh lảnh.

Hỗn độn. Người người đan qua đan lại.

Tobias vẫn chao lượn như phi tiêu, với một khẩu súng quặp chặt trong móng. Cậu ta cố quấy nhiễu, không cho mẹ Cassie có được khoảng trống để bắn súng gây mê.

CHÍU!

tôi than vãn.

Trông thấy Ax đang chạy lúp xúp trên lối đi tôi tiện thể vớt ảnh lên và len lỏi qua đám đông nhộn nhạo.

Ax nói, cong đuôi lên.

tôi khuyến khích, xông lên trước và dùng Ax như một thứ vũ khí.

"Trời ơi, chồn hôi! Ôi cha mẹ ơi! Nó sắp xịt! Không! Chạy mau!"

Đám đông chạy tán loạn. Tôi nghe họ thét chói lói, thấy họ dạt vội qua một bên cho tôi vù qua.

Tobias hét lên.

tôi hét lại, chạy bổ xuống đường.

Jake kia rồi! Tôi bèn rượt theo ảnh.

Jake hét.

Lourdesbảo.

Tobias hăng hái, đoạn vỗ cánh bay vút lên.

Marco la.Lourdessắp sửa tuột nè.>

Tôi lo âu hỏi, cố nhướng mắt lên để nhìn cho rõ.

Marco nói hụt hơi.

Có tiếng còi hụ vang rền. Xe cảnh sát đang đuổi theo tụi tôi.

Tobias gọi.

Lourdeshối.

Tôi thở hổn hển, lảo đảo vì dẫm phải những viên dầu hắc khô.

Cassie thều thào gọi.

tôi thét, và chạy hùng hục về phía con đường lạnh tanh, hướng tới hai cánh cổng sắt khóa kín của khu chứa đồ hư cũ.

Tôi đặt Ax xuống, rồi húc cái đầu đầy máu của mình vào cánh cổng cho đến khi ổ khóa bung ra.

Đầu tôi không còn đau một chút nào. Không chỗ nào còn đau nữa.

Người tôi lắc lư. Và thật ngạc nhiên khi tôi thấy chân trước của mình chỉ đơn giản là khụy xuống. Tôi húc mạnh, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì nhiều khi cái ngà xắn sâu vào cát bẩn.

Người Chee, Cassie, và Marco chắc hẳn sẽ ngã nhào trên lưng tôi. Nhưng tôi quá bối rối để nhận ra. Rối tung. Đầu óc quay cuồng, mắt tối sầm lại.

Chẳng có gì quan trọng nữa. Tôi chìm dần, chìm dần, chìm tuốt xuống một cái giường êm ái, và... và... ai đó la lên.