CHƯƠNG 19
Một cú quét trong bóng tối.Tôi không hề thấy nó vung xúc tu.Nó đập vào tôi, quấn vào, tóm lấy và giữ chặt. Thêm một cú quất nữa.
Hai xúc tu dài cả chín métmạnh như nhữngcánh tay sắt thít chặt quanh đầu tôi.
Con mực ma dùng xúc tu để đu phần cơ thể còn lại của nó về phía tôi. Tôi cảm thấy nước chuyển động, cảm thấy sự giằng co, cảm thấy cái miệng mực ma quái dị như mỏ diều hâu, mà trước kia tôi đã xem qua trong những tấm hình chụp.
Thêm một cánh tay dày và mạnh hơn cả xúc tu. Rồi một cái nữa!
Tôi vùng vẫy điên khùng, bứt đứt một cánh tay. Những giác mút thi nhaurứttừng mảng thịt của tôi. Tôi ngửi thấy mùi máu của chính mình.
Cái đuôi! Thôi rồi tôi không thể ngoe nguẩy đuôi được nữa. Con mực ma đã bắt được tôi.Ở TRÊN NGƯỜI tôi. Quá gần để định vị sóng âm hầu trông thấy bất cứ cái gì. Tôi phải vật lộn trong cảnh mù lòa. Khác với con mực ma, tôi không có một cánh tay nào cả.
Về cơ bản, mực ma nhỏ, nhẹ và yếu hơn tôi. Nhưng nó nhanh nhẹn lắm. Nó lại có nhiều cánh tay, trong khi tôi chỉ có miệng.
Hãy tưởng tượng trận đấu giữa một vận động viên thể dục nhỏ thó được dùng cả tay lẫn chân với một kẻ phòng thủ nặng một trăm năm mươi ký chỉ được dùng miệng là bạn biết tình thế của tôi lúc này...
Con mực ma khóa siết tôi lại. Tôi chìm nghỉm.
Chìm xuống nơi áp suất không khí có thể nghiền nát cả cá nhà táng. Tới nơi lá phổi cháy bỏng của tôi phải khó nhọc thở hít. Xuống cái chết đen ngòm.
Tôi vùng lên và quay tròn. Con mực ma vẫn đeo bám. Tôi lại phóng ra những tràng sóng âm. Một lần. Lại lần nữa!Nhưng chính thân hình to lớn của tôi lại thành cái khiên che cho con mực ma.
Tôi bắn ra sóng âm một lần nữa và một lần nữa, nhưng nó vẫn dội lại chính người tôi. Rồi thình lình, một tràng sóng âm phóng trúng một bức tường nước đen đặc và dội văng trở lại. Nó vẽ ra cho tôi thấy một bức tranh nát vụn, kỳ quái.
Con mực ma quá to! Cái đầu hình cánh cung dày cỡ chiếc xe buýt mini của nó tì chặt vào đầu tôi. Mắt trái tôi chỉ còn cách cái mỏ dữ dằn và sắc lẻm có vài phân. Tám cánh tay dài sáu mét và hai xúc tu dài hơn bâu vào rồi xé tôi ra. Những giác mút vung vẩy.
Tôi đang yếu đi.
Không thể cố được nữa.
Không,tôi nài nỉ.Chuyện này không thể xảy ra được.
Nhưng cú siết của mực ma càng ngày càng chặt hơn, tàn nhẫn hơn - như một con trăn kiềm cứng đuôi tôi, khiến tôi tê liệt.
Lách-tách-Lách-tách-Lách-tách-Lách-tách.
Có tiếng của những tràng sóng âm định vị. Nhưng không phải phát ra từ tôi!
Tobias gầm lên và lại lách tách nữa.
Con mực quằn quại. Tôi co quắp trong đau đớn. Rồi mấy cánh tay mực ma nới lỏng tôi ra.
cậu ta nói cộc lốc.
Tôi muốn ở lại. Tôi cần phải ở lại. Ngộ nhỡ con mực ma giết mất Tobias thì sao... Nhưng chẳng còn chọn lựa nào khác!
Tobias hét. Cậu ta lại phóng một luồng định vị nữa vào con mực ma - phóng trực diện, thẳng vào người nó.
Tôi buộc phải quay đi. Trí óc cá nhà táng đang rên la thảm thiết. Tôi trồi lên, nhưng hình như mãi mãi không bao giờ lên tới. Cá nhà táng đang yếu dần. Te tua. Các giác quan đang mờ đi, nhập nhằng, lẫn lộn.
Tiếng Cassie. Gần, rất gần.
tôi thều thào đáp.
Cassie khuyến khích.
Bơi,tôi tự nhủ, ép cơ thể cong vòng của mình dịch chuyển.Bơi!
Lần này tôi không vỡ òa lên không trung mà chỉ nhu nhú lên, gần như bất tỉnh. Tôi mệt đến mức không nhận biết không khí đang ùa vào, trám đầy phổi mình.
Cassie hỏi, nổi lên bên cạnh tôi.
tôi hổn hển.
Cassie can.
Một con cá heo nữa hiện ra bên cạnh hai đứa tôi.
Jake hỏi.
Tobias ồ lên.
nào thoát khỏi tay mình đâu. Nó đang lên đấy. Để ý coi.>
tôi thét lên cảnh báo khi mấy đứa khác kéo đến.
Marco hét om khi lớp màng ngoài màu đỏ bầm của con mực ma hiện ra.
tôi gầm gừ, lựa thế tấn công.
Mình không nghĩ vậy đâu, Rachel,> Tobias nói.
tôi hét rồi xông lên.
Lúc này, dưới ánh sáng của những vì sao và mặt trăng, tôi có thể thấy đôi mắt đen to như trục bánh xe của con mực ma - con mắt lớn nhất Trái Đất - đang nhìn trừng trừng vào mắt mình.
Nó bung xúc tu ra phang tôi.
Tôi cắn đứt phăng cái roi ấy.
Máu xanh tuôn ùng ục khỏi chỗ bị đứt.
Tôi phập miệng xuống mấy cánh tay mực ma và giữ rịt lấy. Tobias cũng làm tương tự.
Hai chống một. Tụi tôi xúm vào đánh hội đồng con mực.