CHƯƠNG 20
Tôi giữ chắc lấy con mực đã xuội lơ trên mặt nước cho Jake, Cassie, Marco, Ax rồi cuối cùng là Tobias thâu nạp nó. Thật chẳng dễ dàng gì. Việc con người, Andalite và diều hâu bập bềnh trên sóng thò tay và móng vuốt vào một sinh vật cao su đâu phải là một bữa tiệc.
May thay, con mực cũng phản ứng như bình thường khi bị hấp thụ. Nó trở nên lừ đừ và hiền lành.
Jake bảo.
Tôi hoàn hình,co rút lại từ kích cỡ một toà nhà thành cỡ một con người. Hoàn hình trông có vẻ bình thường hơn việc biến hình một chút. Tôi teo nhỏ theo tỷ lệ tương ứng của hầu hết các bộ phận.
Rồi, sau cùng, tôi cũng đã là một cô gái hoàn toàn ở-nhầm-chỗ,đứng thò cổ khỏi mặt nước mặn vấy đầy mực và máu của mực ma. Tôi đạp nước để đứng gần cái đầu hình vòng cung. Cần phải sờ vào con vật. Rốt cục tôi cũng nuốt phải vài lít nước mặn đầy mực đen.Tôi phải kéo dài thời gian thâu nạp để giữ con mực nằm yên cho Tobias.
Xong xuôi, tôi biến trở lại thành cá nhà táng để xua con mực ra xa. Lúc con mực ma tội nghiệp đã thoát rồi, tôi lao bổ xuống vùng nước an toàn bên dưới.
Như tôi đã nói. Rất chính xác, đây hổng phải là một bữa tiệc.
"Hề hề, tưởng nơi này trơ trụi, hoang tàn lắm chứ," Marco phun nước muối phì phì ra khỏi miệng, "ai dè cũng vui ra phết."
Ax nói.
"Nào, nhanh nhanh lên," tôi giục, vẫn còn trong dạng hình người. "Đường lặn xuống xa lắm đấy. Mà tụi mình không có nhiều thời gian đâu."
theo thời gian của các bạn,> Axthông báo.
“Ax,đó là giờ và phút của tất cả mọi người,” Marco nói. “Giờ của tụi này cũng là giờ của bồ. Đây là Trái Đất. Một phút là một phút.”
Ax nói khô khan.
"Tobias? Bồ đưa tụi mình tới chỗ bồ thấy tàu Pemalite đi." Jake yêu cầu.
Tobias được Jake và Cassie giúp đưa lên khỏi nước. Cậu ta không còn là con chim hạnh phúc nữa.
có thểcố,> cậu ta nói.
"Nào, tất cả mọi người hãy biến hình. Mau lên!"
Tôi đã có kinh nghiệm với nhiều hình biến khác thường. Tôi đã từng ở trong dạng của những loài vật khác nhau, nhiều hơn cả số lượng chủng loại mà một con người đã từng gặp qua. Tôi nghĩ rằng tôi luôn sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì.
Nhưng lần biến hình này thật kỳ lạ.
Tôi tập trung trí óc và cảm thấy sự thay đổi bắt đầu.
Bạn không thực sự cảm nhận những gì xảy ra trong khi biến hình đâu. Bạn chỉ như thấy nó từ một khoảng cách xa. Như kiểu bạn cảm thấy cái máy khoan của ông nha sĩ, dù đã được tiêm thuốc tê í.
Nó hổng đau. Nhưng cũng không hề bình thường.
Tôicó thể nghe thấytiếng xì xèo từ trong ruột dội ra. Tôi lộn phập xuống, chìm dần. Các cơ quan nội tạng của tôi đang lìa đi để bay lơ lửng vào vùng không gian Zero, cho đến khi tôi triệu hồi chúng quay lại. Tôi như bị xúc lên!
Cẳng tay và chân tôi bắt đầu duỗi dài ra. Ra, ra xa hơn nữa. Hai cánh tay tôi tạo thành hai đầu mấu xúc tu. Chân tôi là hai trong số những cánh tay con mực.
Vuúúttt! Vuúúúttt!
Thêm sáu cánh tay nữa thòi ra từ ngực, lưng và hông tôi - ngo ngoe như rắn chui qua da thịt và nhú lên.
Tôi hình dung một hình ảnh khủng khiếp là mình là một quả trứng, nở ra thành rắn. Cả cơ thể tôi chỉ là những cái tay ngo ngoe.
một cơn ác mộng hoàn toàn mới đây,> tôi lẩm bầm.
Giờ thì bộ cánh tay đã loe ra. Rừng giác mút dị hợm đầy răng kim nhìn nham nhở như những vết loét.
Phụp!
Đầu tôi nổ lọp bọp từ bên trong rồi thình lình xệ xuống hộp sọ chảy tan đi. Mắt tôi trành rộng ra. Đỉnh đầu tôi bắt đầu toác ra, tựa như mụn vỡ trong phim hoạt hình. Hình như ruột gan tôi hòa luôn vào vùng đầu.
Da tôi chuyển sang màu nâu, lỏng lẻo như tôi bị treo tòn teng trong chiếc áo len thùng thình, rộng gấp mười lần mình. Nhìn làn da như một cái áo choàng đầy cơ bắp.
Mắt tôi phồng lên, xếp thành một vòng tròn khổng lồ đầy những quầng đen. Tôi đã chìm xuống mười lăm hay hai mươi bốn thước nước. Chẳng thể đếm những cánh tay vẫn đang dài ra, nhưng tôi có thể thấy. Mắt mực ma tốt không thua gì mắt cú nhìn ban đêm, nếu không nói là tốt hơn.
Tiếp theo, khi chậm rãi kiểm tra các cánh tay, khi hàng trăm các mút căng giãn ra, tôi cảm thấy trí óc mực ma vượt lên, trấn át trí óc tôi.
Lại thêm một con mực ma nữa. Rất nhiều mực ma quanh tôi.
Và tôi đói bụng.
Đói lắm.