← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

“Chạy đi! Chạy!” Marco ra sức đuổi lũ tinh tinh xuống.

Một chiếc xe tải khác đi ì ì đằng sau chúng tôi. Bên hông nó, có mấy chiếc xe hơi chạy song song. Hai đứa bé trong một chiếc xe hơi phấn khích chỉ trỏ, vẫy vẫy chúng tôi, nhảy lên nhảy xuống thùm thụp trên ghế ngồi.

“Cassie, xua chúngđi đi!” Marco nài nỉ.

Cassie vốc một nắm thức ăn viên và quăng về phía chiếc xe tải đằng sau. Lũ tinh tinh chỉ dòm trân trân. Viên tài xế xe tải thò đầu ra cửa sổ và xì ra những lời mà tôi biết là rất khó nghe.

Tobias la, đoạn tức giận xù cánh lên và lao bổ về phía con tinh tinh dẫn đầu. Nó hoảng hốt nhảy xuống. Những con khác cũng lụi hụi theo sau nó. Bây giờ, người tài xế xe tải phía sau chúng tôi tuôn ra những lời còn khó nghe hơn nữa.

Tobias mãn nguyện thét lên.

Bỗng, một cú nảy xóc khiến tôi suýt nhổng bem cả bốn móng guốc, xong xe chúng tôi lại tiếp tục bon bon.

Hoàng tử Jake giật cửa xuống, nhưng trước đó tôi đã kịp thấy một con tinh tinh trèo vào cửa sổ buồng lái của chiếc xe tải đằng sau, trong khi người tài xế hoảng sợ phóng vù ra cửa đối diện. Một con tinh tinh khác đang nhảy cà tưng trên nóc chiếc xe hơi có hai đứa nhóc. Lũ trẻ khoái chí la rần rần. Mẹ của chúng cũng la rùm trời, nhưng có lẽ không phải vì khoái chí.

“Nào, chui vào lồng và biến hình mau,” Hoàng tử Jake hối.“Ax? Thời giờ của chúng ta ra sao?”

"Ax, đừng để tui phải nhắc lại nữa: Không phải ba phút của tụi tui," Marco nói. "Là ba phút của tất cả mọi người. Chỉ đơn giản là ba phút thôi và... ối - gớm quá."Marco nhăn mũi lại khi chui vào chiếc lồng gần nhất.“Aiđó phải báo cáo vụ việc cho cơ quan hữu trách đi. Cái lồng này thúi hoắc hà.”

“Nhanh lên, các ôngtướng,” Cassie thúc giục.“Để mình còn đóng cửa chuồng lại cho mấy bồ…”

Điều đó thật dễ hiểu. Cassie là người biến hình nhanh hơn cả. Và cần phải có người đứng ngoài khóa lồng lại.

Tôi nhắm mắt chính lại, cố tập trung tư tưởng, mặc kệ chiếc xe tải rung lắc. Tôi ráng chú tâm vào hình ảnh con tinh tinh. Và tôi cảm thấy mình bắt đầu thay đổi.

Hai chân trước của tôi tan biến, hai chân sau u cục lên thành đôi chân tinh tinh uy mãnh. Móng guốc của tôi tưa ra thành bàn chân năm ngón. Cánh tay Andalite của tôi lồi lên những cơ bắp gồ ghề. Bàn tay tôi tóp lại chỉ còn năm ngón sần sùi, dày cui.

Tôi cảm thấy hai tiếng lốp bốp nho nhỏ khi hai trái tim tôi quyện vào nhịp đập trong trái tim duy nhất của tinh tinh. Trong người tôi, xương kêu răng rắc, máu chạy rần rật, như một bản nhạc cùng hòa âm cho hệ thống chuyển đổi từ Andalite sang loài linh trưởng.

Mắt cuống của tôi đã thụt vào, biến mất hút trong cái đầu tinh tinh. Bên dưới cái mũi tẹt lét, cái miệng tinh tinh hiện ra, rộng ngoác, thô thiển và đầy răng.

Tôi quay sang liếc nhìn đám bạn trong cái ánh sáng mờ tịt trong khi lớp lông màu nâu lờm xờm mọc bao phủ khắp cơ thể.

“Urrgggh,” tôi gừ rừ qua cái miệng tinh tinh, tóm lấy thanh chắn lồng, ráng nói nhưng không xong.

…> Marco đế vào. Đương nhiên đó là một câu nói khôi hài. Dù vậy, tôi vẫn dự định sau này sẽ kiểm chứng xem tinh tinh có thích hợp với quyền công dân như Người hay không.

Tôi nhíu con mắt tinh tinh lại vào ngọ nguậy những ngón tay khỏe khoắn.Tôi cảm thấy như… Người.- tức là như một con Người thực thụ, cao một mét hai, nặng một trăm ký, cuồn cuộn cơ bắp.

Còn trí não? Tuy không đích xác là não Người nhưng nó cũng tương tự. Cũng trí tò mò, sự hiểu biết và những cảm xúc đan bện vào nhau trong một tấm bản đồ chằng chịt. Chẳng giống tí nào với trí não chỉ biết mỗi bản năng đói ngấu nghiến như cá mập, hay mù lòa chạy theo những gì bộ cảm biến thu được như dơi.

Tri giác? Khả năng tự nhận thức? Khả năng chứa đựng những ý nghĩ trừu tượng trong đầu? Không thể chắc chắn được. Khi biến hình, chúng tôi mặc nhiên thu nạp thêm bản năng thú, nhưng khi trí thông minh phát triển thì bản năng trở nên kém quan trọng.

Trí não tôi chỉ có chút ít phần dành cho bản năng. Và tôi ý thức được trong nó chứa đựng phần lớn sự hiểu biết.

Con tinh tinhcó khả năng nhận thức đượcrằng cửa đã khóa, rằng nó không thể trốn thoát được. Nó cũng hiểu rằng cào cấu, gãi đầu liên tục cũng không thể mở được cửa, nhưng làm như thế sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Phần Andalite trong tôi bỗng cảm thấymuốn bịnh. Tôi biết tinh tinh rất gần với loài người trong nấc thang tiến hóa của Trái Đất. Sau đó tôi lại biết, chín mươi bảy phần trăm ADN của tinh tinh giống ADN của Người.

Quá gần với loài Người? Quá gần với loài nhạy cảm.

Hội Animorphs chúng tôi có một nguyên tắc: không bao giờ biến hình thành loài người hay những loài nhạy cảm khác mà không được phép. Phải chăng chúng tôi vừa mới vi phạm quy tắc đó?

Cassie đảo lẹ một vòng, gài kín các cửa chuồng lại. Sau đó, bạn ấy nghiêng người chun vô lồng, gần cái mắc Marco đã tìm ra chìa khóa. Bạn ấy thò tay ra ngoài thanh chắn, tự khóa cửa lồng lại và vứt chìa khóa xuống sàn...

“Hy vọng ông tài xế tưởng nó bị rớt xuống lúc bị xóc," bạn ấy nói.

Cassie biến hình với tốc độ chóng mặt.

Tôi quyết định hỏi bạn ấy về tinh tinh. Cassie luôn là người sẵn sàng trả lời về mấy cái vụ triết lý sâu xa.

tôi nói.

Bạn ấy nín thinh. Như thể không nghe tôi nói gì cả. Rồi bạn ấy hướng cặp mắt tinh tinh tối thui sang tôi.Bạn ấy hỏi vẻ hoa mỹ.

tôi trả lời.

Cassie không nói gì và tiếng cười của Marco bật lên truyền qua đầu tôi.

Quả là một câu nói khó lọt tai. Nhưng Cassie vẫn một mực nín thinh không trả lời.

Marco mỉa mai nói.

Cassie vẫn im lặng tự phòng vệ.

Tôi vẫn không biết phải suy nghĩ theo hướng nào nữa. Tôi chỉ có thể chắc chắn rằng con người không tin tinh tinh là loài nhạy cảm. Rõ ràng là, nếu họ tin vào điều đó, họ đã không giam giữ chúng hay dùng chúng làm vật thí nghiệm.

Đúng, vậy mới hợp lôgic,tôi tự nhủ.

Mặt khác, cũng có vài trường hợp con người tư duy không hợp lôgic chút nào cả.