CHƯƠNG 9
Chiếc xe tải chạy chầm chậm rồi dừng hẳn lại.
Cánh cửa vừa dựng lên trên bản lề gỉ sét, ánh sáng buổi chiều liền ùa vào soi rọi thùng xe. Tôi nheo mắt và co rúm vào góc lồng.
“Rồi rồi, lũ khỉ, chuẩn bị đi,” một người to con gù gừ khi nhảy phóc vào xe tải.
Tôi nhìn xéo qua hắn, thấy gã người thứ hai đang kệ một cái thang nối xe tải với một ô cửa lớn mở toang. Ô cửa được nâng lên cách mặt đất gần một mét, trùng với chiều cao của sàn xe tải. Điều đó chứng tỏ loài người đôi khi cũng biết lo xa, tính toán trước đó chứ.
Ngay bên trong tòa nhà, có ba người đàn ông mặc da nhân tạo lỏng lẻo màu trắng. Ngay dưới chân họ là một xe trượt bằng kim loại có gắn bánh xe.
Marco và tôi ở trong lồng gần cửa nhất. Một trong hai chúng tôi sẽ đi trước tiên.
Mấy người đàn ông lặc lè khiêng lồng tôi lên, đặt vào xe trượt. Xong xuôi, họ đẩy tôi chạy dọc theo cầu thang.
Tôi lồng lộn giãy giụa đằng sau thanh chắn. Liệu tôi có cư xử đúng không nhỉ? Tinh tinh thường làm gì trong trường hợp này?
Cassie chỉ dẫn.
Tiếng bánh xe trượt ép vào thang chuyền kêu lạch cạch, rung lắc cả chân tôi và chạy thẳng lên tận xương sống.
Qua ngưỡng cửa mở, vào bên trong tòa nhà, ba người đàn ông liền thò tay ra lái cho xe trượt quẹo cua qua hông.
HooHoo He-YAH! He-YAH! Heeee!
Căn phòng này đầy tinh tinh. Xung quanh tôi, chúng la thét chí chóe, rú rít cuồng dại và nhảy thình thịch trong những cái cũi được gắn chặt vào tường bằng gối đỡ thép. Rõ ràng, chúng nổi quạu vì sự xâm nhập của bọn tôi.
Bánh xe rít kin kít, nghiến vào sàn nhà rồi dừng lại bên ngoài một cái lồng không. Tám chiếc lồng áp vào tường thành hai hàng ngang, cùng bên với ngưỡng cửa. Khi vào lồng rồi, tôi không thể nhìn được ai đang tiến vào phòng nữa.
Một ông có râu quai nón xám và đôi mắt hí màu xanh dộng mạnh vào thành cũi.“Xin chào,đồ ngáo. Cô gái ngoan. Xem mày cư xử thế nào nào?” Hắn chìa ra một chiếc bánh quy lắc rắc chấm trắng.
Tôi cẩn thận ngửi hít. Đường.
Đây là cách đối xử ngọt ngào? Đúng vậy! Nhưng liệu món này có lợi cho tim và ít chất béo? Trong chương trìnhThông Điệp,tất cả mọi thứ đều phải lợi tim và có hàm lượng chất béo thấp.
Món nào là khoái khẩu với tinh tinh? Tôi chắc chắn trí não tinh tinh muốn bánh quy. Đúng rồi!
Tôi chộp lấy.
Hắn mỉm cười và mở cửa lồng ra. Tôi cứng người lên, từng sớ cơ bắp gồng chặt trong tư thế sẵn sàng. Bỗng tôi cảm thấy cái miệng tinh tinh chuyển phắt từ vẻ nhăn nhó trước người lạ sang nỗi sợ hãi vô bờ, hàm bạnh ra.
Răng môi nhồm nhoàm nhai miếng bánh quy tuyệt vời nhất trên đời.
Tên Người đột nhiên chồm nhanh lên trước. Một tay hắn nắm túm cái vòng dây cổ tôi, tay kia nắm một cái bàn tay to tướng của tôi.
Chắn chắn là con tinh tinh rất sợ, nhưng nó lại khoan khoái thưởng thức bánh quy. Buồn thay, cả người Andalite cũng thích nốt…
“Ồ, đồ bí lù,” gã râu xồm thù thì.“Đi nào!” Lạ quá! Khi gã kéo tay tôi, tôi thấy mình ngoan ngoãn đi theo không hề kháng cự. Chân tôi miết mạnh xuống sàn cũi, bàn tay còn lại níu lấy phía trên cửa và đu mình lọt vào chiếc lồng đối diện.
Khi tôi đã qua lồng khác, lại thêm một ổ khóa nữa được bấm vào. Tôi tỉnh bơ nuốt chửng miếng bánh cuối cùng và ngồi xuống.
“Giỏi lắm, bé ngoan,” gãđàn ông nói và đưa tôi một chiếc bánh nữa, trong khi mấy người khác đẩy cái lồng cũ của tôi đi.“Xong rồi, đến con tiếp theo.”
Tôi điềm nhiên nhìn bọn chúng dỡ các bạn của mình ra. Hình như tôi đang ở trong phòng giam giữ. Khắp phòng lắp đầy những miếng hình vuông màu trắng, bóng loáng. Tôi tin chắc đó là gạch men. Ngay giữa sàn nhà có một lỗ thoát nước.
Hai bên bức tường dài của căn phòng hình chữ nhật xếp kín những chiếc lồng diện tích khoảnghai phẩy tư mét vuông. Một cái lồng chừng hai mét tư chiều cao và bốn mét rưỡi bề rộng, dựa sát vào bức tường ngắn bên phải tôi. Ở phía tường ngắn bên trái tôi là một cái bàn kim loại chất đầy sọt đựng giấy. Sát kề cái bàn là một khung cửa kính mờ sương. Trong chiếc lồng lớn không nhốt thú gì hết, chỉ có một cái xích đu bằng bánh xe cao su màu đỏ và một sợi dây thừng to có một vài mối gút. Các bức tường bê-tông đều lem luốc những màu lòe loẹt, bôi vẽ nguệch ngoạc.
Tiếng ồn ào thật khủng khiếp, tôi cúp rúp ngồi tựa vào cuối lồng, đưa tay bưng tai, hoàn toàn bị áp đảo tinh thần. Ít nhất hai mươi con tinh tinh cùng đồng thanh kêu thét, gầm gào và dộng thùm thụp xuống sàn lồng. Chợt, tôi giật mình ngước lên, thì ra con tinh tinh đối diện đã tu một ngụm nước từ cái chai bẹp dúm và phun tung tóe về phía tôi.
Chúng đã nhận ra tôi rất khác chúng sao?Rằng tôi không phải là tinh tinh chăng? Không kịp suy nghĩ, đột nhiên tôi rú lên thê thảm, hành sự y như tụi tinh tinh thật. Sau đó tôi quay ra nhìn cánh cửa vừa bật mở.
Marco kêu la bằng giọng truyền riêng khi bạn ấy bị đẩy vào trong phòng.
Cassie nói, sau khi từng đứa trong nhóm chúng tôi được đẩy vào cạnh nhau.
Hoàng tử Jake nói.
Rachel lầm bầm.