Chương XI
Tối hôm đó ông giám thủ và các con đến Runsdorf trong bộ quần áo dạ hội. Laura muốn khoe với Marysia bộ cánh của mình, một tuyệt tác về kiểu mẫu tươi trẻ và lịch sự, kín đáo. Ông Conrad Duntz có vẻ đẹp một cách kỳ diệu hơn bao giờ hết trong bộ lễ phục màu xanh lá cây, đồng phục chính thức trong chức vụ của ông, mà ông mặc một cách thoải mái.
Ông giáo phải kêu lên:
- Conrad, trông bác chỉ mới độ ba mươi tuổi!
Một nụ cười đượm vẻ buồn bã hơi làm nhếch bộ ria mép màu hung của ông giám thủ.
- Thôi, xin ông bạn đừng có ngoa! Dù sao về mặt tinh thần tôi đã tới tuổi trưởng thành quá sớm. Thôi nào, các con, không nên chậm trễ. Tạm biệt ông bạn Adrian.
- Bạn để xe trượt tuyết ở đâu?
- Tôi đã bảo Ludwig dẫn đến lối vào sân, như vậy chúng tôi rút ngắn được quãng đường phải đi bộ.
- Để tôi khoác chiếc áo măng tô đi tiễn bạn đến đấy. Trời tuyệt quá và không khí tốt lành có thể làm tôi hết nhức đầu.
- Chị có thấy gì về nữ bá tước Bianca không? - Laura hỏi và luồn bàn tay xuống dưới cánh tay bạn. - Lạ thật, sự việc xảy ra rất đột ngột. Cô ta có vẻ rất hoạt bát chơi đàn cùng với Heinrich. Em thấy cô ta rất vui vẻ và xinh nữa. Tóm lại, âm nhạc đã có một tác động lạ kỳ đến tất cả mọi người trưa hôm ấy: bà nữ tu sĩ thật đến lạ kỳ, bá tước thầm lặng như một nấm mồ, Wihelmine đã tỏ ra vô lễ một cách ngu ngốc. Cho đến Heinrich, anh ấy có một vẻ mặt hoàn toàn ảm đạm kể từ lúc đó.
- Em tìm thấy ở đâu đấy hả em Laura tội nghiệp? Anh lúc nào chả thế và chẳng có lý do gì để anh có thể khác được.
Cặp mắt sắc sảo của ông giám thủ như nhìn xoáy vào con trai một lúc, rồi ông nói gọn:
- Đi thôi các con!
Ánh trăng rọi tỏ lâu đài cổ, những bóng trắng của cây cối khoảng sân mà nền đất đã bị phủ lấp dưới một lớp tuyết cứng. Runsdorf trông có vẻ như một hình ảnh thần thoại. Marysia lẩm bẩm:
- Trông đẹp thật! Tôi rất thích lâu đài cổ đầy những kỷ niệm xa xưa này...
Ông Conrad Duntz khẽ bật lên một tiếng cười mà vẻ cay đắng làm cô thiếu nữ phải rùng mình.
- Cháu ạ, đừng nên để cho vẻ đẹp của nó cám dỗ. Cháu có biết những điều bí ẩn đáng xấu hổ và đau đớn chứa chấp trong đó không? Hãy cảnh giác, Runsdorf cổ kính là một kẻ cám dỗ những trái tim trẻ trung và dễ tin đấy!
Ông dừng lại... và bỗng nhiên im lặng.
Cùng với bọn trẻ, ông đi dọc theo ngôi nhà chính và tới gần bậc thềm. Cỗ xe của Runsdorf đang chờ ở bậc dưới. Trong tiền sảnh lờ mờ xuất hiện trong ánh trăng, hình bóng kỳ lạ của một phụ nữ mặc áo lụa tím, một áo măng tô bằng lông chồn trắng khoác ở vai, làm nổi bật thân hình thanh tao tuyệt diệu. Trên ngực người đàn bà đeo một thập giá bằng vàng ở giữa lóng lánh chỉ một hạt kim cương. Chiếc mũ miện xinh xắn trang điểm bộ tóc sẫm, các giải mũ đóng khung lấy bộ mặt tuyệt như sinh ra để sử dụng thứ trang sức đế vương ấy!
Đó là bà nữ tu sĩ trong bộ áo tu sĩ lộng lẫy của bà.
Bà nữ tu sĩ trông thấy những người mới đến dừng lại cách thềm mấy mét. Bà đứng sững lại một lúc và như biến thành một bức tượng. Đầu ngẩng cao, bà nhìn Conrad Duntz. Còn ông, ông ngả mũ, nhưng với một thái độ không kém phần tự trọng, cặp mắt nhìn trừng trừng vào bà.
Cảnh tượng cảm kích, hai nhân vật kỳ diệu phủ trong ánh trăng bạc. Bà, trong bộ trang phục sang trọng, tượng trưng cho giới quý tộc kiêu kỳ đến cao độ... Còn ông, ông Duntz hiên ngang và cao thượng, đại diện cho một tầng lớp bình dân vững vàng về quá khứ vẻ vang và giữ vững những đặc quyền của mình.
Walther và Bianca xuất hiện bên cạnh bà cô. Bà khẽ rùng mình và lại tiếp tục đi. Bá tước thân mật reo lên:
- A, ông Duntz đây rồi! Thật ngạc nhiên và sung sướng vô cùng được thấy ông đến đây. Chúng ta cùng đi chứ?
Vừa nói, Walther vừa bước nhanh xuống và tiến đến nhóm người đứng bên dưới.
- Thưa ông Duntz, hiếm khi chúng ta gặp mặt nhau và nhất là cơ hội để ông gặp bà cô tôi. Chúng tôi không bao giờ quên nhờ có ông, chúng tôi mới còn có người cô thân yêu.
Nói xong, ông quay nửa vòng về phía bà nữ tu sĩ, bà vừa dừng lại bên cạnh xe. Bộ mặt bà trắng bệch như lông chồn bạch của chiếc áo khoác.
- Vâng, lòng biết ơn của chúng tôi còn mãi, - một giọng nói hơi trầm và run run cất lên. - Tôi rất lấy làm sung sướng được cám ơn ông một lần nữa, thưa ông Duntz.
- Thưa bà, lòng biết ơn ấy là thừa! Tôi chỉ làm nhiệm vụ cứu một người khỏi bị chết cháy. Mặc dù người ta muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không bao giờ tìm những lời cám ơn ở đâu khác ngoài lương tâm tôi.
Trong giọng nói của ông có một âm điệu chua chát gần như phũ phàng. Nhưng bàn tay để trên đốc gươm hơi run run.
Bộ mặt của bà nữ tu sĩ hơi nheo lại, những ngón tay xinh xinh, bằng cử chỉ hơi kích động, chắp vào nhau trên thập giá bằng vàng.
- Tôi hoàn toàn tin tưởng như thế. Nhưng như thế lại càng làm tăng gấp bội lòng biết ơn của tôi và tôi chỉ còn có thể tặng ông chứng cớ độc nhất này: Kể từ khi ông cứu tôi, hằng ngày tôi vẫn cầu Chúa giúp ông.
Giọng nói của bà dịu lại, một nỗi xúc động mãnh liệt thể hiện trên bộ mặt run run của bà, trong ánh lấp lánh của cặp mắt đẹp ấy và mối xúc động ấy tác động đến vẻ mặt của ông Conrad Duntz.
Ông nghiêng mình nói:
- Tôi xin cám ơn bà.
Bà nữ tu sĩ bước lên xe có Heinrich giữ cửa mở. Khi tấm áo khoác dài đã được người hầu sắp xếp xong, Bianca hơi tái xanh trong bộ áo khoác trắng, bước lên ngồi cạnh bà cô. Bianca không hề bước một bước về phía anh em Duntz và làm ra vẻ không nhận thấy sự có mặt của họ, trừ trường hợp cần thiết xã giao.
- Chúng ta sẽ gặp mặt ở đàng ấy, thưa các vị.
Bá tước thân mật nói và bắt tay hai bố con ông giám thủ, đồng thời chào hai cô tiểu thư.
Conrad Duntz xếp con gái vào ngồi trong xe trượt dưới những tấm chăn lông thú trong khi cỗ xe tiến lên, Laura vẫy bàn tay đeo găng trắng chào bạn gái:
- Chào chị Marysia! Em rất muốn được ở nhà như chị.
- Vâng, đúng thế, tiểu thư Lienkwicz thật là sung sướng, - bá tước Lendau nói nửa đùa, nửa nghiêm nghị.
Trong lúc trở về buồng, Marysia nghĩ đúng mình được đặc ân. Trong khi họ phải đi đến chốn xã giao chính thức bắt buộc ấy, mình được ở nhà cùng với những người thân. Vậy thì tại sao lại có cảm giác kỳ lạ này mà lần đầu tiên mình nhận thấy? Có thể gọi là một luyến tiếc không?
Luyến tiếc vì không được ở trong số những người phụ nữ lịch sự tối nay đi trang điểm cho dinh cơ công tước? Không, tất nhiên cô không thèm muốn như thế.
Luyến tiếc vì không được là một bà quý tộc như bà nữ tu sĩ Franzisca? Tội nghiệp bà! Không, Marysia không mong đổi số phận của mình như bà ấy. Dưới chiếc mặt nạ tự hào quý tộc, dưới tấm áo lông chồn trắng và mũ miện xinh xắn rất hợp với người đàn bà, cô đoán thấy cả một thế giới đau khổ ngấm ngầm và nuối tiếc xót xa.
"Vậy thì mi luyến tiếc gì hả Marysia Lienkwicz? Tại sao lại có cảm giác u buồn sâu sắc? Linh cảm điên rồ ấy có còn trở lại luôn nữa không, hỡi Marysia khôn ngoan?"
Tối hôm ấy, cô thiếu nữ vùi đầu vào cầu nguyện mặc dù cô thấy có một cảm giác lạnh lẽo chưa từng có trong căn phòng lớn có đốt lò sưởi. Một luồng gió lạnh lùa vào mặt cô và làm ngọn đèn rung rinh.
"Luồng gió ấy từ đâu đến?" Marysia nghĩ bụng và đứng lên. "Lại từ hành lang chăng?"
Đúng thế! Cô quàng khăn vào cổ và mở cửa. Tấm giấy do lão Heintz dán đã rách. Bởi vì như bà Octavia nói, sửa chữa như thế chỉ là tạm thời, và Marysia đã từ lâu biết rằng thay một miếng kính vào chỗ ấy là món chi phí vô ích bởi vì "chỗ này có ai trông thấy".
Cô tiến lên mấy bước và nhìn ra ngoài hồ. Cô thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Nước hồ đã biến mất.
- Ta mơ ngủ rồi! - cô lẩm bẩm và giụi mắt.
Nhưng không, chẳng lầm lẫn gì cả! Trăng chiếu sáng thánh đường và xung quanh và khoảng sâu lòng hồ hiện lên rất rõ, trước lối vào thánh đường có một lỗ hổng há hốc như một vực thẳm.
Marysia đứng lặng im, cứng người vì kinh ngạc và sợi hãi, chờ trông thấy xuất hiện một hiện tượng bí ẩn nào đó.
Và kìa, nước lại lên, từ từ dâng lên cho đến mức bình thường. Trên ngưỡng cửa thánh đường xuất hiện một bóng người cao lớn và gầy. Marysia nhận ra ngay. Cô lẩm bẩm:
- Heintz! Chính lão Heintz!
Lão già vượt rất nhanh qua chiếc cầu đá nối thánh đường với bờ hồ, rồi tiến vào cửa căn nhà trước mặt.
Marysia run lẩy bẩy vì rét và xúc động, vội đi về buồng. Nhưng cô không tài nào ngủ được. Vụ nước hồ rút một cách bí mật, sự có mặt của Heintz trong thánh đường vào giờ đó, cô thấy đáng nghi một cách lạ lùng. Cô nhớ lại lão đầy tớ đã gây cho cô cảm giác rất khó chịu ngay từ lúc đầu. Cảm giác đó vẫn không xoá được mặc dù lão đầy tớ tỏ ra lễ độ với gia đình cô. Lão đến đó làm gì trong bí mật của đêm tối? Vậy là lão biết phương pháp thay nước hồ, mặc dù một hôm lão đã nói là chưa ai thử làm việc đó bao giờ. Nếu vậy tại sao lão lại giấu chủ? Vài ngày trước đây bá tước Lendau có vô tình nói rằng ông lấy làm tiếc những người trước ông đã không tò mò tìm hiểu sự cấu tạo của đáy hồ, và ông đã nói thêm:
- Nếu không cần phải chi tiêu tôi sẵn sàng làm!
Vậy là rõ ràng ông chưa biết cách làm nhanh và dễ dàng như Heintz vừa mới làm.
Dưới đáy hồ giấu gì? Marysia nghĩ, lo lắng. Tại sao lão ta lại lén lút như vậy?
Và thế là Marysia chợt nhớ đến chị hầu phòng trẻ tuổi bạn của Octavia trước kia đã bị bóp cổ chết trên bờ hồ. Cô rùng mình nghĩ: "Chỉ vì chị ta cũng muốn biết như mình!"