← Quay lại trang sách

Chương XVI

Hai người đi trên đường đến Nunsthel rợp bóng mát. Xung quanh họ trải rộng một niềm thanh bình uy nghi, thỉnh thoảng mới bị phá rối bởi một con chim hoặc một con thỏ chạy qua chỗ rừng rậm.

Walther hỏi thăm tình hình của tất cả mọi người, và Marysia nói với chàng về Heintz hiện đang ốm nặng, về Hans Muller đang chiếm một vị trí quan trọng trong ngành khai thác nho và hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, về bác sĩ Berdeck nhiệt liệt biểu dương thành tích của người học trò quý tộc.

Hai người tới Nunsthel như vậy. Nửa đường gặp một đoàn người ngựa chạy theo chó săn, họ biết đại công tước đang có mặt ở đây.

- Chúng ta sẽ vào bằng lối cửa con, - Marysia nói.

Hai người đi vòng hàng rào bám đầy cây trường xuân rồi bước vào trong vườn. Dưới bóng một lùm cây kim ngân, họ trông thấy ông giáo, Alexy và Gisèle. Alexy đang đọc to. Cái đầu đẹp của cậu không có gì là bệnh tật, vóc dáng cậu nở nang tuy vẫn còn hơi mảnh mai. Gisèle đang nghe cậu đọc một cách hâm mộ. Cô là hình ảnh sống động của cha cô, và vẻ đẹp đáng chú ý ấy còn được tăng thêm bởi vẻ hoàn toàn giản dị, bởi nét duyên dáng trong sáng của cặp mắt xanh sâu, trên đó phủ xuống một viền màu hung. Marysia và Walther đã đi tới chỉ còn cách vài bước thế mà kẻ đọc và người nghe đều không nhận thấy. Bá tước thì thầm:

- Có thể cùng một lúc, chúng ta tuyên bố ba cuộc đính hôn... Em nhìn kìa, đôi bạn trẻ kia như đã được gắn liền số phận vào nhau.

Marysia mỉm một nụ cười xúc động:

- Đôi bạn trẻ, như anh nói, chúng còn quá trẻ để thành lập một gia đình. Nhưng trong vài ba năm nữa, cô gái Gisèle duyên dáng kia nhất định sẽ trở thành em dâu của em.

Alexy đột nhiên ngẩng đầu lên trông thấy những người mới đến, cậu vui vẻ reo lên:

- Bá tước Lendau!

Sau một cuộc chào hỏi tíu tít, Walther quay về phía Marysia đang vui cười rạng rỡ, nắm lấy bàn tay cô và nói với giọng âm vang niềm hạnh phúc:

- Kính thưa giáo sư, lúc nãy con đã đề nghị với tiểu thư Marysia một đề nghị mà tiểu thư đã vui lòng chấp nhận nếu được sự đồng ý của giáo sư. Ngài có đồng ý công nhận bác sĩ Lendau làm con rể không?

Ba tiếng thốt lên vui mừng đáp lời chàng. Ông giáo sư mừng vui khôn xiết, nắm lấy hai tay Walther và ấp úng:

- Thưa bá tước... có thể như thế không? Ô, vâng, tôi xin tặng ông Marysia, niềm hạnh phúc của chúng tôi, của báu của chúng tôi. Tôi biết nó sẽ được hạnh phúc với ông.

- Em bằng lòng quá, - Alexy reo lên. - Anh sẽ là anh em, người anh yêu quý của em! Và Marysia rất xứng đáng được hưởng niềm hạnh phúc ấy!

Còn Gisèle, cô nhảy lên ôm cổ Marysia, vừa hôn vừa chúc mừng. Thế rồi vốn tính nhanh nhảu, cô chạy đến trước mặt Laura và Bianca vừa từ trong nhà đi ra cùng với Heléna và Valéria, cô thông báo ngay tin vui. Một lát sau, cặp vợ chồng chưa cưới ấy thấy mình bị bao quanh, hôn hít, chúc tụng một cách nồng nhiệt.

- Sắp đến lượt cô đấy, Bianca thân mến! - Marysia ghé vào tai bạn nói.

Nữ bá tước trẻ đỏ mặt và nhìn anh mình. Anh cô mỉm một nụ cười khuyến khích làm cho cặp mắt của Bianca đột nhiên trở nên vui vẻ. Laura mỉm cười nói:

- Thế là em hiểu tại sao em đợi mãi mà không thấy nho đến. May thay đức ngài chỉ vừa mới tới. Chị Marysia thân yêu, chị đưa đây cho em chiếc giỏ của chị để em dâng đức ngài. Người lại thích được phục vụ một cách thô thiển như thế này tại đây.

- Nếu được tiểu thư Laura cho phép, hai chúng tôi sẽ đi cùng với tiểu thư đến đấy, - Walther nói.

Marysia ngạc nhiên nhìn chàng:

- Đi cùng với Laura đến đấy? Để làm gì?

- Bắt đầu từ ngày hôm nay, em hãy trao cho anh quyền làm chủ và làm chồng, và phải tuân theo anh, nhắm mắt mà tuân theo, - Walther đáp với một nụ cười tinh nghịch. - Đừng sợ, anh chẳng yêu cầu gì ghê gớm đâu.

Vừa nói, chàng vừa đưa cánh tay ra để Marysia vịn. Hai người đi theo Laura. Bỗng nhiên Marysia dừng lại. Đến chỗ góc nhà, cô vừa nom thấy một nhóm kỵ mã tập trung trước cửa sổ phòng lớn.

- Nhưng tại sao lại đưa em đến đấy?

Cô giật bàn tay ra, nhưng Walther lại nắm lấy đặt vào chỗ cũ.

- Đây chỉ là nghi thức thôi, Marysia. Tại sao em lại nhút nhát thế? - Walther mỉm cười nói. - Đại công tước Otto cũng tốt và niềm nở như cha ông mà trước kia ông đã được trình diện ngay ở đây. Còn về những người xung quanh ngài, họ có nhiệm vụ phải nể vì và tôn trọng vị hôn thê của bá tước Lendau. Vả lại rút lui cũng đã muộn quá rồi, bởi vì đã bị người ta trông thấy.

Quả nhiên, mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía hai người đang đi đến. Ai nấy đều biểu lộ vẻ kinh ngạc và thóc mách. Cặp mắt đen trên bộ mặt phụ nữ thanh tú háo hức nhìn với vẻ bực tức hằn học cô thiếu nữ đang vịn vào cánh tay bá tước Lendau.

Trong khung cửa sổ xuất hiện đại công tước, một người đứng tuổi, và Conrad Duntz trong bộ lễ phục. Đằng sau hai ông là bộ mặt già cỗi của nam tước Holberg.

Đám kỵ mã giãn ra hình thành một hàng rào nhỏ, ở giữa là Walther và Marysia đang bước tới. Đại công tước reo lên một tiếng vui vẻ:

- A, bá tước thân mến! Sao mà bất ngờ vui vẻ thế này! Ở đây chẳng ai dự tính gặp được anh trong một vài tháng.

Ông chìa tay ra cho Walther, chàng cung kính nghiêng đầu:

- Thưa đức ngài, tôi có điều kiện được về sớm hơn. Tôi rất nóng lòng muốn về Rusndorf. Xin phép đức ngài cho tôi được giới thiếu với đức ngài vị hôn thê của tôi, tiểu thư Marysia Lienkwicz.

Vị công tước kinh ngạc một cách lạ lùng. Còn ông Conrad Duntz, ông có một nụ cười của một người vừa nhận được tin bất ngờ.

Nhưng lập tức đại công tước trấn tĩnh được ngay. Ông chúc mừng cặp vợ chồng chưa cưới, khen ngợi một cách tế nhị sắc đẹp của Marysia và tỏ ra thích thú vẻ bình dị duyên dáng của cô gái bình dân.

Sau đó, các triều thần xúm quanh bá tước và Marysia, chúc tụng những lời chào mừng nhiệt liệt và những lời tâng bốc tốt đẹp nhất. Chỉ một mình hai bố con nam tước Holberg đứng riêng một chỗ. Họ đang dồn mọi thủ thuật để che giấu cơn thù âm thầm trước sự đổ của hy vọng lẫn gan lì.

- Nho đâu mà tuyệt diệu thế này! - Đại công tước kêu lên lúc trông thấy Laura đặt giỏ lên bàn. - Tiểu thư Lienkwicz, xin cô làm ơn cho chúng tôi hân hạnh được cô phục vụ!

Marysia nghiêng mình một cách duyên dáng rồi tiến đến bàn để nho. Wilhelmine tức giận đến đỏ cả mặt mũi, thấy tình địch của mình được ban một đặc ân đế vương như thế, rõ ràng là để làm vinh dự cho vị hôn thê của ông bác sĩ danh tiếng và quý tộc. Mụ ta nhẹ nhàng lướt đến sau nhóm đại công tước, ông giám thủ và Heinrich vừa mới đến, do đó mụ tiến được tới gần chiếc bàn chỉ có mình Marysia vì Laura vừa mới đi tìm kéo bạc để cắt nho.

- Tiểu thư ơi, tôi còn chưa được chúc mừng tiểu thư, - mụ khẽ nói. Marysia nhìn mụ vẻ nghi ngờ. Bộ mặt xinh đẹp của mụ hơi nhăn lại, cặp mắt có một ánh ác hiểm, mụ nói tiếp. - Vậy là bây giờ cô đã đạt được mục đích. Quả là đã biết khéo léo chờ đợi, bởi vì bây giờ cô đã ăn chắc rồi không những nữ bá tước Lendau mà còn là vợ một người trứ danh giàu có.

Mặt Marysia đỏ bừng lên, chùm nho cô vừa lấy khỏi giỏ lên rớt khỏi tay lăn xuống đất. Cô ngẩng đầu cao ngạo nhìn thẳng vào mặt mụ một cái nhìn khinh bỉ:

- Đúng là như cha bà trước kia, bà trở nên giàu trí tưởng tượng. Điều đó tùy bà. Những ý nghĩ không tốt bao giờ cũng có thể tìm cho mình một chỗ trong bất cứ trường hợp nào.

Giọng nói cử chỉ của Marysia làm cho mụ nam tước nổi khùng. Với một tiếng cười gằn, mụ cãi lại:

- Cô không dám cãi hả? Tuy nhiên không qua mặt được tôi đâu. Tôi đã đoán được hết mọi âm mưu...

Marysia bực mình toan mắng cho mụ một trận nhưng bá tước Lendau đã tiến đến:

- Thưa bà nam tước, có vấn đề gì quan trọng bà nói với tiểu thư Lienkwicz thế?

Giọng nói ngắn gọn, châm biếm làm mụ nam tước giật mình, vội đáp mà không thể không đỏ mặt.

- À, tôi chỉ ngỏ lời chúc mừng thôi!

- Những lời chúc mừng ấy hẳn là phải đặc biệt lắm cho nên mới làm cho tiểu thư kinh ngạc đánh rơi cả nho thế này, - bá tước vừa nói vừa cúi xuống nhặt chùm nho rồi nói tiếp. - Cũng có hư hại tí chút nhưng vẫn còn đủ để làm vui lòng ngài công tước.

Wilhelmine bực mình quay ngoắt đi trước cặp mắt quá sắc sảo của bá tước rồi bước ra chỗ khác. Bá tước cúi xuống Marysia với giọng dịu dàng, uy nghi:

- Mụ có nói gì xúc phạm đến em không?

- Có đấy, nhưng em không cho là quan trọng.

Walther để lên mặt bàn chùm nho chàng vẫn cầm trong tay và nắm lấy bàn tay Marysia:

- Hãy nhìn anh nào, - chàng nghiêm trang ra lệnh. - Anh sẽ đọc trong cặp mắt em những gì mụ nam tước đã nói với em... rằng em mưu mô quỷ quyệt và đã lấy anh chỉ vì tên tuổi, gia tài và địa vị.

- Đúng, bà ta ghét em lắm, và đã từ lâu.

- Cũng dễ hiểu thôi. Mụ ta đã trông thấy ở em một tình địch nguy hiểm. Và đã được sự thật chứng minh. Hôm nay mụ lại phát khùng vì thấy những tham vọng của mình thất bại vĩnh viễn. Nhưng thôi, hãy để con người vô tích sự ấy lại và đi dâng nho Runsdorf lên đại công tước.

Cả hai đi đến chỗ đức ngài. Ngài từ chối không ngồi và đứng nói chuyện với ông giám thủ. Thấy cô thiếu nữ tới, hai ông ngừng nói chuyện, rồi đức ngài mỉm cười nói:

- Tôi thấy hình như tiểu thư biết cả tiếng La tin và Hy lạp, và tiểu thư cũng đã nhận lời hướng dẫn học tập cho một nhà đã có trình độ văn hoá khá. Tôi lại ngợi khen gấp đôi bá tước Lendau đã khéo chọn. Vậy gia đình tiểu thư là một gia đình thông thái. Trong thư viện của tôi có một tập nghiên cứu lịch sử của Martin Lienkwicz tức ông nội tiểu thư đấy, theo ông Duntz cho biết.

- Và ông giáo sư Lienkwicz không thua gì ông bố, - ông giám thủ nói thêm. - Nếu đức ngài quan tâm đến loại tác phẩm ấy, xin phép để tôi được tặng ngài một cuốn, rồi ngài sẽ thấy tài năng của ông bạn tôi.

- Xin vui lòng nhận, thưa ông Duntz, vì tôi rất mê loại sách đó. Bá tước Lendau, tôi sẽ thông báo cuộc hôn nhân của bá tước với bà quận chúa. Ông hãy chờ một ngày kia sẽ nhận được lời mời để giới thiệu vị hôn thê cùng với ông bố mà tôi rất muốn được làm quen.

Walther nghiêng mình cám ơn. Trong hàng ngũ các triều thần, người ta thèm muốn nhìn con người sung sướng được hưởng những đặc ân ấy và cô thiếu nữ được đức ngài hoàng thân chiếu cố. Họ sung sướng đón nhận như được nhận một đặc ân mấy quả nho Marysia tặng. Chỉ một mình Wilhelmine từ chối với vẻ lễ độ miễn cưỡng, bởi vì lúc này mụ không dám liều lĩnh đưa ra một lời láo xược. Bá tước Lendau đang nói chuyện với Heinrich ở gần đấy thấy vậy bèn lên tiếng:

- Thưa bà, bà coi khinh những sản phẩm của Runsdorf sao?

- Thưa không, nho ngon lắm ạ, được tất cả mọi người tán thưởng. Runsdorf còn dành cho chúng tôi rất nhiều bất ngờ mà thứ bét nhất vốn không phải là thứ sản sinh ở đây, mảnh đất cho đến bây giờ vẫn kỵ đối với mọi công nghiệp.

Walther trả đũa với vẻ lặng lẽ và châm biếm:

- Như thế có phi thường không? Vâng, người ta sẽ thấy nhiều điều kỳ lạ xuất hiện từ Runsdorf cổ xưa và những người nhà Lendau trở nên thực sự hiện đại.

- Nhưng mất hết tín nhiệm, - Wilhelmine chua chát nói.

- Thưa bà bảo sao? Bà cho rằng bác sĩ Lendau chẳng thu lượm được gì đáng kể sao?

Thấy Heinrich Duntz thốt lên một tiếng giễu cợt, Wilhelmine cắn môi, biết mình vừa nói hớ.

- Cái đó lại khác, người ta không thể nào so sánh.

Vừa nói, mụ vừa đi ra xa, để lại người đàn ông ngầm khoái trí với nhau về vẻ lúng túng của mụ.

Một lát sau, đại công tước ra lệnh lên đường. Sau khi đoàn đi săn đã đi khỏi, Walther khoan khoái nói:

- Thế là xong tội khổ sai, em Marysia ạ. Nhưng việc ra mắt sẽ tiến hành ngày một ngày hai. Tuy nhiên, đại công tước tính tình vui vẻ đã để lại cho chúng ta ấn tượng tốt. Bây giờ Marysia hãy để anh nói chuyện với anh Heinrich một chút.

Nói xong, chàng quay lại con trai ông giám thủ, và sau khi hai người đã trao đổi với nhau mấy câu, cả hai tiến đến buồng làm việc của ông Conrad Duntz. Cuộc nói chuyện diễn ra khá lâu. Sau đó, Walther đặt bàn tay Bianca vào lòng bàn tay Heinrich và nói, vừa vui vẻ vừa xúc động:

- Cũng như tôi và Marysia, hai em rất xứng đáng được hưởng niềm vui này bởi lòng kiên nhẫn, các bạn ạ.

Buổi tối hôm đó, trong bữa tiệc đính hôn do Laura đề xướng, Alexy và Gisèle rất hân hoan, có thể là vì họ nghĩ đến một bữa tiệc khác mà họ sẽ là vai chính. Và bộ mặt của ông giám thủ đầy vẻ hài lòng với sự bình tĩnh của một ông chủ gia đình khi thấy hạnh phúc con mình được thành đạt.